Chương 351 KIẾT GIA, ANH NGẢ NGỚN LẮM!
Trần Ân Tứ rất muốn an ủi bạn trai mình vài câu, nhưng vết thương của cô quá đau, đau đến mức chảy nước mắt, không có tâm tư để nói chuyện.
Đến bệnh viện, Tần Kiết để cô lại cùng bác sĩ rồi ra ngoài.
Trần Ân Tứ bĩu môi, đang định đơn phương chia tay thì cửa bị mở ra, Tần Kiết lại vác vẻ mặt sa sầm đi vào.
Bác sĩ quen biết Tần Kiết, thấy anh ra rồi lại vào như thế thì bật cười.
Tần Kiết lườm một cái, cô ấy vội nhịn cười, ra hiệu cho Trần Ân cởϊ áσ ra.
Vết thương của Trần Ân Tứ không dài lắm, nhưng khá sâu, lộ cả thịt ra ngoài, trông rất đáng sợ!
Xử lí vết thương thế này với bác sĩ mà nói đơn giản như cơm bữa, cầm máu, tiêm thuốc tê, khâu vết thương làm một mạch là xong.
Tránh vết thương bị nhiễm trùng, bác sĩ kê vài liều thuốc kháng viêm cho cô.
Khoan nói đến chuyện Trần Ân Tứ là nhân vật của công chúng, dù cô không phải, Tần Kiết cũng không thể để cô ở phòng truyền dịch chung với cả một đám người, thấy phải truyền dịch ba ngày liên tiếp, Tần Kiết dứt khoát làm thủ tục cho Trần Ân Tứ nhập viện.
Y tá cắm kim truyền dịch xong liền ra ngoài, trong phòng bệnh cao cấp sáng sủa chỉ còn lại hai người là Tần Kiết và Trần Ân Tứ.
Tần Kiết đứng ở đầu giường, tựa lên tủ đặt máy móc kê tại đó, nhìn Trần Ân Tứ không nói tiếng nào.
Bạn trai im lặng quá mức, khiến Trần Ân Tứ hơi thấp thỏm.
Cô trộm nhìn Tần Kiết mấy lần, sắc mặt của bạn trai hơi nhợt nhạt, vẻ mặt cũng không tốt, nhưng nói anh không vui thì cũng không giống lắm.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm Trần Ân Tứ không chịu nổi.
Cô không thích bầu không khí như thế này, thà Tần Kiết cảm động ôm cô khóc nức nở, hay nổi giận chỉ thẳng vào mặt cô mắng một trận còn hơn, cứ im lặng thế này chẳng phải muốn khiến cô ngạt đến chết sao?
Cô bị thương vì anh, anh lại lạnh lùng với cô.
Trần Ân Tứ tức tối, ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết.
Lời trách móc bỗng nghẹn lại nơi cuống họng.
Mắt Tần Kiết hơi đỏ, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lúc ở Thưởng Hải khi cô nói chuyện Giang Sí với anh, mắt anh cũng từng đỏ lên như thế.
Tim Trần Ân Tứ lập tức tan chảy, cô hòa những lời trách móc cùng với xót thương rồi nuốt hết vào bụng, cong mắt cười với anh.
Nụ cười của cô rất thuần khiết, gương mặt nhỏ không trang điểm hơi nhợt nhạt vì mất máu.
Tần Kiết mím môi, hơi khó chịu ngoảnh mặt đi.
Trần Ân Tứ móc lấy ngón tay út của Tần Kiết: "Không để ý đến em cũng thôi đi, sao cả nhìn cũng không thèm nhìn em thế?"
Tay Tần Kiết khựng lại, cong ngón tay, móc tay cô một cách cứng nhắc, ngoảnh đầu về phía cửa sổ.
Trần Ân Tứ móc ngón tay anh, lắc lắc, thấy anh vẫn không chịu quay lại nhìn mình bèn khẽ nói: "Đau, anh trai.
"
Hầu kết của Tần Kiết khẽ trượt, ngay sau đó ngồi xổm xuống, kéo tay cô lên bên môi hôn hai cái.
Lúc này Trần Ân Tứ mới phát hiện môi anh hơi lạnh, còn hơi run rẩy.
Anh ngước lên, cọ chóp mũi lên khớp tay cô: "Sau này đứng như vậy nữa.
"
Anh như đang cực lực đè nén gì đó, giọng rất nhẹ, còn hơi khàn.
Trần Ân Tứ giơ một ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má anh, chợt thấy ươn ướt.
Cô sững sờ, chợt hiểu ra gì đó.
Cô hé miệng nhưng cổ họng như bị ai đó siết chặt, không thốt nên lời.
Cô không thể ngờ được, Tần Kiết… lại khóc.
Trong phòng càng thêm yên ắng, Trần Ân Tứ không biết phải đối mặt với tình cảnh này như thế nào, mấp máy môi mấy lần mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Anh không cần lo lắng như thế, chẳng phải em không sao rồi à.
"
"Hơn nữa, xưa nay Trần gia em phước lớn mạng lớn.
"
Tần Kiết không nói gì, nhưng tay lại siết chặt tay cô hơn.
Trần Ân Tứ bị anh siết hơi đau nhưng không tránh né: "Tần Kiết, anh đừng để tâm quá, thật ra em cũng không phải vì cứu anh đâu, em muốn cứu cánh tay của anh kìa.
"
"Em sợ cánh tay anh bị tàn phế thì sau này không đánh máy được nữa, gây trở ngại cho sự phát triển của y học AI, nên em mới đứng ra vì đại nghĩa, vì chúng sinh thiên hạ.
"
Trần Ân Tứ nghĩ bụng mình đúng là tiểu tiên nữ hiếm có khó tìm, cứu bạn trai thôi không nói, trong lúc bị thương còn tận tâm tìm lời ngon ngọt dỗ dành bạn trai.
Cô hơi ngưỡng mộ Tần Kiết có thể tìm được một cô bạn gái tốt như vậy.
Tần Kiết biết bạn gái không muốn