Chương 356 ANH NHỚ MẶC CẢ
Hình ảnh lại tạm dừng, giây lát sau, tiếng cười rất khẽ của Tần Kiết vang lên.
Lại dừng thêm chốc lát, Tần Kiết nhướng mắt: "Là của chúng ta.
"
Trần Ân Tứ bắt không kịp nhịp, ngơ ngác "hả" một tiếng, sau đó mới hiểu ra câu nói này còn phải thêm vào ba chữ.
Đêm đầu tiên.
Là đêm đầu tiên của chúng ta.
Không hiểu sao cùng một câu nói nhưng khi được thốt ra từ miệng Tần Kiết lại có thêm phần mập mờ và tán tỉnh, tai Trần Ân Tứ ửng hồng.
Hồng hồng, khá đáng yêu.
Tần Kiết không cầm lòng được lại khẽ cười.
Cười cái gì mà cười.
Tai Trần Ân Tứ càng đỏ hơn, cô lén đưa tay sờ rái tai mình, muốn mắng Tần Kiết, nhưng lời đến bên miệng cô lại không nhịn được cười.
Tần Kiết: "Cười gì vậy?"
Trần Ân Tứ: "Thế anh cười cái gì?"
Tần Kiết: "Anh vui.
"
Trần Ân Tứ há miệng, bị sự thẳng thắn và trực tiếp của Tần Kiết làm nghẹn lại.
Đương nhiên cô hiểu ý anh muốn nói, biết được người tranh mua căn hộ ở chung cư Hoa Viên với anh là em, anh rất vui.
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, đúng là một chuyện đáng vui, em để ý đến những chuyện trong quá khứ, anh cũng vậy, em dốc hết sức để tìm lại thời gian đã mất, anh cũng đang góp nhặt từng chút một.
Không gì có ý nghĩa hơn cả hai cùng hướng về nhau.
Trần Ân Tứ chợt hiểu ra, sáu năm trước tại sao Tần Kiết lại dùng Tô Nam Nam để thăm dò cô, tại sao lại hỏi cô "Trần Hề em có yêu anh không?".
Khi em nỗ lực để yêu anh, đồng thời anh cũng đang nỗ lực để yêu em thì mới có ý nghĩa.
Khi ấy cô không có cảm giác an toàn, chẳng phải anh cũng vậy sao?
Tần Kiết cách hai màn hình di động thấy Trần Ân Tứ mãi không lên tiếng, bèn hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Trần Ân Tứ chớp mắt, bình tĩnh nhìn Tần Kiết trên di động: "Đang nghĩ… em cũng rất vui.
"
Tần Kiết cụp mắt cười khẽ.
Trần Ân Tứ nhìn bạn trai khiến người ta điên đảo, cũng cười theo.
Hai người lại không nói gì nữa, trong sự im lặng không còn ngơ ngác, kinh ngạc và ngập ngừng như khi nãy, chỉ có tình cảm dạt dào.
Tần Kiết: "Anh mua nhà nhé?"
Trần Ân Tứ ừ hử: "Còn phải hỏi sao?"
"Không cần hỏi," Tần Kiết nhếch môi cười: "Nhưng cũng phải làm đúng quy trình tôn trọng bạn gái bé nhỏ chứ đúng không?"
Tần Kiết: "Vậy anh chạy sang Thượng Hải một chuyến nhé?"
Trần Ân Tứ gật đầu, "ừ" rất khẽ.
Tần Kiết: "Tối nay?"
Gấp thế à?
Trần Ân Tứ nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Không đợi cô lên tiếng, Tần Kiết đã nói: "Đợi không nổi nữa, kéo dài lâu lắm rồi.
"
Hình như đúng là đã kéo dài rất lâu…
Trần Ân Tứ gật đầu: "Vậy cũng được.
"
Trần Ân Tứ nhớ đến việc hai người họ giành nhau căn nhà mà đẩy giá lên cao, lại nói: "Còn nữa…"
Tần Kiết không lên tiếng, nhìn vào mắt cô qua màn hình di động.
Trần Ân Tứ sờ mũi, ậm ừ nói: "Chuyện… chuyện… giá cả… anh nhớ phải mặc cả.
"
Tần Kiết phì cười.
Trần Ân Tứ cũng cười theo: "Ngốc quá đúng không?"
"Ừ, đúng là ngốc thật.
" Đáy mắt Tần Kiết đong đầy ý cười: "Nhưng anh thích.
"
Trần Ân Tứ "ờ" lên một tiếng: "Thế thì em cũng miễn cưỡng thích chút chút.
"
…
Kết thúc cuộc gọi, Tần Kiết ra thẳng sân bay, Lục Tinh tạm biệt Đường Cửu rồi lái xe đến thẳng biệt thự Ngô Đồng.
Trên đường đi, Lục Tinh nhận được điện thoại phỏng vấn của giới truyền thông mới biết Trần Ân Tứ lại lại lại lên mạng đăng liên tiếp ba bài mắng người.
Đến biệt thự Ngô Đồng, lúc đứng trong thang máy, Lục Tinh đăng nhập vào Weibo để tìm hiểu tình hình.
Không xem thì thôi, vừa xem Lục Tinh đã tức muốn ói máu, cô vừa dùng tài khoản @Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm chia sẻ bài Trần Ân Tứ mắng Châu Đồng, vừa gõ cửa nhà Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ mở cửa, Lục Tinh đá giày cao gót ở thềm cửa rồi đi chân trần vào nhà: "Chị mới đi mua nhà giúp em thôi mà ả khốn Châu Đồng kia đã lên mạng gây ra chuyện thế này rồi? Cô ta cũng mặt dày quá nhỉ, dám nói chúng ta gây chú ý.
Còn mấy bài viết Weibo kia, cô ta lấy trộm từ chỗ em khi nào vậy?" Truyen DKM.
com
"Trời má, lúc ở phim trường ‘Sinh Mệnh’, bố tổ