Trong xe càng yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức bên tai Trần Ân Tứ chỉ còn âm thanh khiến mặt cô đỏ bừng tim đập thình thịch.
…
Chưa được bao lâu, cảm nhận được cơ thể của cô gái run rẩy, Tần Kiết bật cười, ngẩng đầu trèo lên kề sát tai Tần Ân Tứ: "Mới đó đã không chịu nổi rồi?"
Trần Ân Tứ bấu chặt cánh tay Tần Kiết, giọng hơi run run: "Anh im đi."
Tần Kiết lại cười, im miệng thật.
Anh kéo Trần Ân Tứ ngồi dậy, bế cô lên, tách hai chân cô ra, để cô ngồi lên người mình.
…
Anh hôn lên ngực cô, giọng mơ hồ không rõ, nhưng cô chỉ bắt được một chữ.
… Sâu.
……
Lên lầu, Tần Kiết kéo Trần Ân Tứ vào thẳng phòng tắm.
Trong làn hơi nước mờ mịt, anh dán lên người cô từ phía sau, cô vô thức nhích về phía trước để trốn, anh giữ cổ tay kéo cô trở lại: "Trốn cái gì?"
Khi cô đang run rẩy, anh kề bên tai cô: "Em trốn thoát được sao?"
…
"Anh, anh trai, đứng, đứng không nổi rồi."
"Anh trai, anh trai ơi, em sai rồi."
"Anh…"
……
Đến khi phòng tắm yên tĩnh trở lại, anh ngẩng đầu hôn đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Anh dùng đầu lưỡi lau qua lại nhiều lần, "Em sẽ không bao giờ chỉ có một mình."
"Em luôn luôn có anh."
…
Tuy Trần Ân Tứ đã đưa sổ hộ khẩu cho Tần Kiết, nhưng anh không đưa cô đi đăng ký kết hôn ngay.
Dù anh rất muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng có một vài nghi thức nên có vẫn phải có.
Căn hộ ở khu chung cư Hoa Viên sau khi mua xong tu sửa lại, chiếc nhẫn anh đặt sửa đi sửa lại hơn nửa năm mới hài lòng.
Khi tất cả mọi thứ sẵn sàng, trời đã vào Đông, Tần Kiết dứt khoát dời thời gian đến lễ Giáng sinh.
Nghi thức cầu hôn diễn ra tại chung cư Hoa Viên, chỉ có hai người anh và cô, có hoa tươi, có nhẫn kim cương, có váy cưới, có cả giày thủy tinh, điểm duy nhất không giống các minh tinh khác, màn cầu hôn này không chiếu cáo thiên hạ cho người người đều biết.
Cầu hôn xong, ngày hôm sau Trần Ân Tứ và Tần Kiết quay về Bắc Kinh.
Hôm đó lại là Chủ nhật, Cục Dân chính không làm việc, sáng hôm sau Tần Kiết có cuộc họp, hai người hẹn nhau buổi chiều đến Cục Dân chính.
Sau khi Tần Kiết đi làm, Trần Ân Tứ ở nhà một mình rất buồn chán, mấy hôm trước cô đã chuyển qua chỗ Tần Kiết, rất nhiều đồ đạc còn đang chất đống chưa sắp xếp xong, có dì giúp việc phụ giúp, nhưng Trần Ân Tứ muốn gϊếŧ thời gian nên tự mình làm.
Phòng thay đồ của Tần Kiết rất lớn, quần áo của anh không hề ít, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
Thật ra chỗ trống kia còn lớn hơn cả phòng thay đồ ở nhà Trần Ân Tứ, nhưng đồ đạc của cô thật sự quá nhiều, cộng thêm dạo trước theo Lục Tinh ra nước ngoài, đến khi về lại có thêm ba thùng đồ, xếp được một lúc đã hết chỗ rồi.
Trần Ân Tứ cố gắng chọn ra những món đồ mình ít dùng đến, nhưng vẫn không đủ chỗ để, bèn bắt đầu giúp Tần Kiết chọn ra những món đồ cô nghĩ anh ít dùng đến.
Khi mở ngăn tủ cất đồ lót của Tần Kiết ra, cô tìm thấy một chiếc túi màu hồng.
Chiếc túi kia nhìn là biết không phải đồ của đàn ông, Trần Ân Tứ tò mò mở ra, bên trong là một bộ nội y màu hồng khói.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Ân Tứ đó là, bộ nội y này hơi quen mắt.
Nhưng nhãn hiệu nội y này rất nổi tiếng, quen mắt cũng bình thường, nên Trần Ân Tứ nhanh chóng nảy ra suy nghĩ thứ hai, bộ nội y này là món quà bất ngờ của Tần Kiết dành cho cô?
Vài ngày nữa là đến Tết Dương lịch, Tần Kiết muốn tặng quà Tết cho cô?
Trần Ân Tứ cầm bộ nội y lên xem một lúc, nghĩ bụng dù sao cũng tặng cho cô, cô mặc thử trước cũng được.
Kết quả… kích thước không đúng, mặc không vừa.
Trần Ân Tứ kiểm tra kỹ nhãn mác của áo, size S đúng rồi, nhưng