Cô nhẩm tính thời gian, đã hai giờ sáng rồi, chắc Mục Sở Từ cũng sắp về nhà, nhưng...!cô đợi đến năm giờ sáng cũng không thấy bóng dáng Mục Sở Từ đâu.
Cho đến khi trời hoàn toàn sáng hẳn, Lục Tinh mới bất giác nhận ra vì Mục Sở Từ mà cô...!mất ngủ cả đêm.
Không phải cô chưa bao giờ mất ngủ, hồi xưa khi Trần Ân Tứ bị cả cộng đồng mạng bôi nhọ, hơn nửa tháng cô thường xuyên giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, sau đó trằn trọc tới tận sáng hôm sau.
Nhưng tình trạng mất ngủ của cô trước đây khác hẳn bây giờ.
Cô mất ngủ chỉ vì một người đàn ông, một người đàn ông mà cô nghĩ không thể nào nhất.
Nhận thức được điều này làm Lục Tinh hơi bực bội.
Trong lúc bực bội, Lục Tinh vẫn muốn lấy điện thoại nhắn tin cho Mục Sở Từ.
...!Anh xảy ra chuyện gì à? Sao cả đêm không về?
Cho đến khi hoàn hồn lại, cô mới nhận ra vừa rồi hóa ra mình đã nghĩ như thế, định làm như thế.
Cô do dự có nên gửi tin nhắn hay không, cuối cùng vẫn xóa từng từ từng chữ đi, ném điện thoại xuống.
Lục Tinh kiên nhẫn chờ đợi đến gần chín giờ tối mới đi ngủ vì không chịu được nữa.
Trước khi ngủ say, cô mơ màng đưa tay lần sờ vị trí bên cạnh, vẫn trống không, ga giường hơi lạnh, nhắc nhở cô Ảnh đế Mục vẫn chưa về.
Ngủ muộn, nên đương nhiên dậy cũng muộn.
Lục Tinh mở choàng mắt, thấy đã ba giờ chiều.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tivi từ trong phòng khách vọng ra, liền vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa nhìn, ngay cả dép còn chưa xỏ.
Trong lúc cô ngủ, không biết Mục Sở Từ đã về từ lúc nào, anh vẫn như trước đây, ngồi trên sofa xem mấy bộ phim kinh điển.
"Dậy rồi à?" Nghe thấy tiếng động, Mục Sở Từ liền nhìn về phía cửa.
Không hiểu sao mà Lục Tinh chột dạ lùi về phía sau một bước, sau đó đáp "ừm", rồi nói tiếp: "Em khát nước quá, nên quên đi dép."
Nghe cô nói vậy, Mục Sở Từ mới dời mắt nhìn xuống chân cô: "Đi dép vào đi."
Nói đoạn, anh đứng lên, đi vào phòng ăn.
Lục Tinh lùi về phía giường, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh, cô đang đánh răng thì Mục Sở Từ mang một cốc nước vào.
Lục Tinh lúng búng nói "cảm ơn", vừa soi gương chăm chú rửa mặt, vừa lén lút quan sát Mục Sở Từ qua chiếc gương.
Khi lén lút nhìn anh đến lần thứ n thì bị anh bắt được, Lục Tinh xấu hổ mất mấy giây, hỏi anh: "...!Anh về từ khi nào thế?"
"Lúc buổi trưa."
Lục Tinh "ồ" một tiếng, không hỏi gì thêm.
Nhưng cô lại thầm lẩm bẩm, về buổi trưa, hay nói cách khác đêm qua anh qua đêm ở bên ngoài.
Anh qua đêm với ai? Trương Dã có ở đó không?
Lục Tinh lại nhìn Mục Sở Từ, thấy anh không định giải thích, dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn đè nén cảm xúc trong lòng, uống nước xong thì đến phòng ăn ăn cơm.
Ăn được nửa chừng thì điện thoại của cô kêu "ting ting".
Trong nhóm chat Clang Rose, Trần Vinh tag cô: "Tinh Tinh, tối qua Ảnh đế Mục không về nhà đúng không?"
Lục Tinh lấy làm lạ khi Trần Vinh biết chuyện này nên buột miệng thốt "Ơ", thấy Mục Sở Từ đang nghiêng đầu nhìn mình, cô vội vàng ngậm miệng lại, ấn bàn phím: "Sao cô lại biết?"
Trần Vinh: "Ảnh đế Mục không về nhà thật à?"
Trần Vinh: "Tôi còn tưởng tin đồn mình nghe thấy là giả chứ."
Trần Vinh: "Chị biết Lâm Mạn không?"
Lâm Mạn...!đương nhiên Lục Tinh biết, cô ấy là ngôi