Lâm Mạn ngẩng đầu trừng to mắt nhìn Mục Sở Từ: "Cầm thú vậy Ảnh đế Mục, trẻ vị thành niên mà anh cũng nảy sinh suy nghĩ lệch lạc cho được?"
"Trời đất, hình như tôi nắm bắt trọng điểm hơi sai.
"
"Khi cô vợ nhỏ của anh mới mười lăm tuổi anh đã để ý người ta rồi, bây giờ cô ấy đã hai mươi sáu tuổi, nói vậy là anh đã lén lút cất giấu cô ấy trong lòng suốt mười một năm?"
Lâm Mạn kích động đổi tư thế ngồi, nhìn chằm chằm Mục Sở Từ từ trên xuống dưới: "Nhìn không ra nha Ảnh đế Mục, không ngờ anh lại là một kẻ si tình?"
Mục Sở Từ chỉ cười không đáp, bưng cà phê lên chậm rãi nhấp một ngụm.
"Mục Sở Từ, năm xưa trên mạng đâu đâu cũng có tin đồn về hai người chúng ta, bàn tán vô cùng sôi nổi, những năm đó anh cũng không hề có suy nghĩ tìm phụ nữ, tôi đọc mấy câu chuyện mà phóng viên giải trí thêu dệt suýt tin là thật luôn, nhiều lần nghi ngờ liệu có phải anh yêu thầm tôi thật không, hóa ra tôi tự mình đa tình, hóa ra không phải anh không có suy nghĩ đó, mà là đã có ý định từ lâu…" Lâm Mạn chậc lưỡi, nhích lại gần Mục Sở Từ, cười hì hì hỏi: "Ảnh đế Mục, năm xưa cô bé đó đã khiến anh động lòng phàm bằng cách nào vậy?"
Động lòng như thế nào?
Đến nay Mục Sở Từ vẫn chưa tìm ra đáp án.
Có thể chính vì chưa tìm được đáp án nên cứ yêu như vậy.
Điều kiện gia đình của anh không quá tốt nhưng cũng không quá tệ, là dạng khá giả.
Chuyên ngành đại học của anh không phải diễn xuất mà là biên đạo, năm anh tốt nghiệp, bố đột nhiên bệnh nặng, tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.
Bấy giờ anh rất thiếu tiền, anh hiểu trong giới của họ trở thành ngôi sao sẽ kiếm được tiền nhanh nhất, nên anh đâm đầu vào đó.
Anh không giống với các bạn học khoa diễn xuất, họ vốn đã có nền tảng, từ năm nhất hoặc thậm chí là từ cấp ba đã bắt đầu trải đường cho tương lai của mình, những người cùng vào nghề với