Trần Ân Tứ đang nổi cơn thịnh nộ lập tức tan biến, mắt chuyển lạnh nhìn Lục Tinh.
- Ân Ân, cậu đừng trách tớ hỏi như thế.
Trước giờ cậu đối xử với người khác chưa từng như thế này, lấy ví dụ đài "quả hạch" đó, cậu xử người ta xong giây sau như chưa từng xảy ra chuyện gì, cho dù có người nhắc đến chuyện này cậu cũng chỉ cười cho qua...!
Ngữ khí của Lục Tinh nghiêm túc hơn rất nhiều.
Trong trí nhớ của cô, Trần Ân Tứ là kiểu người một lời không hợp thì bao nhiêu sự ghét bỏ tức giận đều thể hiện ra mặt, giận lẹ mà hết giận cũng nhanh, chuyện đã qua thì cứ cho nó qua, tuyệt đối sẽ không do dự nhắc lại.
Chỉ trừ Tần Kiết...!
- Chỉ trừ Tần Kiết cậu cho tớ cảm giác giống như...!
Lục Tinh nghĩ từ để tiếp tục nói:
- Anh ta là cái hố mà cậu thì bước không qua, lên không được, xuống cũng không xong.
Trần Ân Tứ vô cảm nhìn Lục Tinh chằm chằm, không hề chớp mắt.
Ngay khi Lục Tinh bị nhìn đến nỗi muốn giơ tay đầu hàng rằng mình nghĩ bừa, Trần Ân Tứ chợt cười, dường như không có gì đáng bận tâm nói:
- Tinh Tinh, cậu không nên làm người đại diện, mà nên làm nhà phân tích tâm lý thì hơn.
Nghĩ cũng kỳ, cậu cũng vậy, Lâm Nhiễm cũng thế, toàn hỏi tớ và Tần Kiết...hai người sao lại nghĩ tớ và Tần Kiết vẫn còn khả năng?
Trần Ân Tứ xoay người, mặt đối diện tủ lạnh, lúc cô mở cửa tủ, ngừng lại một chút:
- Trên thế giới này làm gì có chuyện hòa hợp như xưa.
Làm hòa dễ dàng, như xưa thì khó...!
Giọng cô có chút trầm, Lục Tinh đứng cách cô hai ba mét không nghe được:
- Ân Ân, cậu nói gì?
- Ân Ân?
Trần Ân Tứ hoàn hồn, mở cửa tủ lạnh, khí lạnh phả vào mặt cô, làm cô hơi tỉnh một chút.
Cô lấy một bình sữa bò từ trong tủ, vừa mở