"Ngài Tần, tôi là đàn ông, làm sao có thể yêu đương cuồng nhiệt với ngài đây..."
Trương tổng bên đầu kia điện thoại cười ngượng: "Ngài Tần, ngài đừng để trong lòng..."
Tần Kiết lại lần nữa đánh gãy lời Trương tổng: "Vẫn làm ngài thất vọng rồi, khi đã vào lòng tôi thì khóa chết ra cũng không được."
Trương tổng liên tục bị nghẹn họng hai lần, vẫn tìm cách lươn lẹo vụ lần này.
Có điều Tần Kiết lười nói nhảm với Trương tổng: "Nếu người đâm thọt là nghệ sĩ nhà ông thì để nghệ sĩ nhà ông tự giải quyết vụ này đi..."
"Có thể, có thể..."
Trương tổng không ngừng đồng ý, sau đó hỏi nhỏ: "Có điều, ngài Tần, khi nào thì được? Thông cáo của Lâm Tĩnh Xu rất nhiều, tất cả đã kí hết rồi, nếu giờ hủy thì sợ phải bồi thường hợp đồng mất.
Ngài có thể chọn thời gian cụ thể không?"
"Thời gian cụ thể không quan trọng, quan trọng là tôi muốn mấy người hộc máu."
Nói xong, Tần Kiết cúp điện thoại.
Dung Dữ thấy Tần Kiết cúp máy, lập tức lên tiếng:
- Cậu nói xem, Trần Ân Tứ sẽ xem tin này rồi chứ?
Tần Kiết không quan tâm Dung Dữ, bước chân hướng về máy tính.
Dung Dữ theo sau:
- Tôi nghĩ cô ấy sẽ xem.
Lâm Tĩnh Xu và cô ấy đều trong giới giải trí, ít nhiều sẽ quan tâm tin lá cải của nhau.
Tần Kiết kéo ghế làm việc ngồi xuống.
Dung Dữ vỗ vào lưng ghế, khom người:
- Nói vậy, hội sở 101 đêm hôm đó, khi tôi để mọi người đi sạch sẽ, cho cậu cơ hội tốt như thế, cậu và Trần Ân Tứ có làm chuyện gì không? Ví dụ, cậu mượn rượu