Trần Ân Tứ chưa kịp nói hết câu,
Tần Kiết đã ép cô vào tường:
- Vị thành niên, tôi là đàn ông chân chính.
Tần Kiết nhìn Trần Ân Tứ xong không biết tại sao lại thêm một câu:
- Em muốn thử không?
Trần Ân Tứ ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Tần Kiết:
- Thử bằng cách nào?
Cô gái nhỏ còn rất phóng khoáng nha...!
Đáy lòng Tần Kiết cười khẽ một tiếng, vừa định trả lời thì anh thấy đôi mắt hoài nghi của cô, ngẩn người, lời đến môi liền im bặt, cúi đầu nhìn một hồi vào đôi mắt đen nhánh sạch sẽ như xác định rằng cô thật sự không hiểu những gì mình vừa nói khi nãy.
Nói cô vị thành niên, thật sự là vị thành niên...!
Tần Kiết chợt cười, anh cầm gói băng vệ sinh, nhẹ nhàng cọ vào cổ cô:
- Sau này nói cho em biết.
Nói xong, anh ném gói băng vào mũ của cô rồi vào phòng mình.
____________
Chờ khi Tần Kiết từ trong hồi ức quá khứ trở về thực tại, thời gian đã là một giờ khuya.
Không biết có phải do dư âm để lại hay không nhưng bên môi vẫn treo nụ cười.
Lúc ấy cô gái nhỏ rất đơn thuần, tựa như một tờ giấy trắng vậy.
Cho đến sau này, chuyện nên hiểu cũng đã hiểu hết, nhưng ngại quá, anh chỉ tùy tiện nói một câu, khuôn mặt ấy lại đỏ cả nửa ngày.
...!
Mười giờ tối thứ bảy, sau khi Trần Ân Tứ kết thúc show ghi hình, cô và Lục Tinh ngồi chuyến bay cuối về Bắc Kinh.
Máy bay được lắp wifi, hai cô gái ngồi sau Trần Ân Tứ và Lục Tinh, cứ luyên thuyên tin tức bát quái.
- Nghe nói Chu Nhiễm muốn nhận phim cổ trang, bộ "Ôn rượu ủ trà"...!
- A! Sao tớ lại thấy có tin Mục Sở Từ muốn đóng bộ này vậy.
- Tin vịt? Mục Sở Từ là ai chứ? Tam