Trần Ân Tứ ở sau bức bình phong không biết chuyện gì, nhưng cô nghe được tiếng cửa bị đẩy ra và tiếng giày cao gót thanh thúy.
Từ âm thanh của đôi giày truyền đến, có thể thấy được chủ nhân của đôi giày cao gót bước đi rất nhỏ, lại rất chậm, như do dự chuyện gì đó.
Tới khi tiếng giày dừng hẳn, sau bức bình phong rất yên tĩnh.
Khoảng hơn nửa phút, âm thanh của Lâm Tĩnh Xu truyền đến:
- Tần...Tần tiên sinh, chào ngài.
Không ai trả lời Lâm Tĩnh Xu.
Mặc dù Trần Ân Tứ bị bức bình phong che khuất nhưng cô vẫn có thể nhìn thoáng được đằng sau.
...!
Bên ngoài bức bình phong, Lâm Tĩnh Xu hít sâu rồi lên tiếng:
- Tần tiên sinh, tôi đến để trả đồng hồ cho ngài.
Tần Kiết vẫn không trả lời câu hỏi của Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu cố lấy dũng khí bước lên, đặt đồng hồ trong tay trước mặt Tần Kiết:
- Có thể nói vào trọng tâm không?
Lâm Tĩnh Xu thấp thỏm nhìn Tần Kiết hai giây:
- Tần...!
Chưa chờ cô nói xong, Tần Kiết lại lên tiếng:
- Cô biết tôi muốn nghe gì.
Căn phòng lại im lặng như cũ.
Không bao lâu, Tần Kiết nâng tay gõ lên mặt bàn, thúc giục Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu dùng sức cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Tần tiên sinh, thật sự rất xin lỗi.
Tần Kiết:
- Vì sao lại xin lỗi?
Lâm Tĩnh Xu bị ngữ khí hùng hổ của Tần Kiết dọa sợ, nghẹn họng, trầm mặc một lúc, lại mở miệng:
- Tôi thật sự không biết đồng hồ này do ngài bất cẩn để trên bồn rửa tay, được Trương tổng nhặt được...!Tôi cứ nghĩ là của Trương tổng nên tự tiện đeo cả một ngày...!
Tần Kiết:
- Như lời Lâm tiểu thư vừa nói, đồng hồ là của tôi, chưa hỏi ý kiến của tôi, đó không phải là mượn mà là trộm.
Lâm Tĩnh Xu bị lời nói sắc bén của Tần Kiết đâm một nhát, mặt cắt không còn một giọt máu.
- Tần tiên sinh, tôi lúc đó thật sự không biết đây là đồng hồ của ngài, tôi chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ rất đẹp, cũng không nghĩ đến sẽ làm rùm beng trên mạng như vậy, thế nên rất xin lỗi, vẫn mong ngài đừng để ý.
- Tôi rất để ý.
Tần Kiết lại xem điện thoại, thấy năm phút gần hết, chỉ còn lại chưa tới năm mươi giây, không đợi Lâm Tĩnh Xu tiêu hóa hết lời nói của anh, lại lên tiếng:
- Hai sự lựa chọn,