Tần Kiết chậm chạp theo sau Trần Ân Tứ, hướng về phía bàn ăn, lúc đi không quên ra hiệu bằng mắt với Đường Cửu ý rằng gọi phục vụ mang món lên.
Thức ăn đã chuẩn bị xong từ trước khi Trần Ân Tứ đến hội sở 101.
Đường Cửu rời khỏi phòng bao chưa đầy năm phút, phục vụ đã dọn hết món lên bàn, trong đó có vài món là đặc sản của hội sở.
Đường Cửu rất biết điều, không quay trở lại phòng bao.
Cũng đã tám giờ ba mươi tối rồi, Trần Ân Tứ đói bụng từ lâu, đợi phục vụ rời đi, cô không khách khí cứ thế cầm đũa lên ăn.
Tần Kiết ngồi đối diện Trần Ân Tứ, thấy cô gắp món ăn vào trong đĩa, đem rau thơm, cà rốt sợi, ớt xanh gắp từng thứ một sang chén khác, sau mới lấy từng món mình thích ăn như thịt bỏ vào miệng.
Nhiều năm trôi qua, cô gái nhỏ khi ăn cơm vẫn còn nhiều tật xấu như thế.
Tần Kiết lắc đầu, cũng bắt đầu ăn.
Có lẽ do thói quen nên tốc độ ăn của Tần Kiết rất nhanh, tương phản với Trần Ân Tứ đang nhai chậm nuốt kĩ.
Đến khi anh ăn no, buông đũa xuống thì cô gái lựa từng món hết nửa ngày kia chỉ mới ăn được vài ba miếng.
Tần Kiết không giục, kiên nhẫn ngồi đối diện cô.
Chờ đến khi anh nhìn thấy tốc độ ăn của người con gái chậm lại, biết cô ăn no rồi, lúc này mới lên tiếng:
- Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ ngẩng đầu.
Tần Kiết nhìn chằm chằm vào cái chén trước mặt Trần Ân Tứ đựng đầy rau thơm, cà rốt, ớt xanh, hất cằm:
- Ăn đi.
- Muốn ăn thì anh đi mà ăn, bà đây không ăn.
Trần Ân Tứ lại động đũa lấy thức ăn, vì muốn chọc cho Tần Kiết tức chết, cô gắp từng sợi, từng sợi cà rốt ra ngoài.
Tần Kiết dõi theo động tác của cô, đợi đến khi cô gắp tới sợi cà rốt cuối cùng, đang lúc bỏ đồ ăn vào miệng, anh cầm đũa, đem toàn bộ rau củ trong chén kia nhanh chóng nhét vào miệng cô trước.
Lập tức Trần Ân Tứ muốn phun ra.
Tần Kiết biết trước cô sẽ có phản ứng như vậy.
- Em dám nhả ra, tôi sẽ dùng miệng mình để đút cho em.
Trần Ân Tứ theo bản năng dừng động tác: “...”
Cái gì gọi là dùng miệng đút cho cô...!tên cẩu này không thể nói chuyện đàng hoàng sao?
Bên tai Trần Ân Tứ ẩn hiện một tầng đỏ nhàn nhạt.
Từ sau khi gặp lại tới nay, đây đã