Tần Kiết bừng tỉnh, nhận ra tên ăn mày bé nhỏ trước mặt này là vị thành niên.
Anh nhìn cô, đánh giá một vòng từ trên xuống dưới:
- ...giả trên cầu, hay giả ở tàu điện ngầm?
Trần Ân Tứ bị Tần Kiết hỏi chớp chớp mắt, qua một lúc mới phản ứng, anh ta thật sự xem cô là ăn mày nhỏ rồi.
...Rõ ràng cô đang diễn, diễn làm một người ăn mày nhỏ.
Có điều, Trần Ân Tứ cũng không chắc ekip đoàn phim có nhận mình hay không, vì vậy thuận miệng đáp:
- Làm ở vỉa hè gần đường lớn.
Tần Kiết “Ồ” một cái không nói gì thêm.
Trần Ân Tứ gấp gáp ra ngoài, đến chỗ đoàn phim, vẫy vẫy tay, thay giày.
Lúc Trần Ân Tứ xuống tới lầu ba, Tần Kiết chân thon dài, một bước ba bậc vượt qua cô.
Lúc đi đến chỗ cua của cầu thang, Tần Kiết quay đầu nhìn Trần Ân Tứ:
- Vị thành niên, anh kiến nghị em nên ngồi ở trền cầu lúc người ta đi xuống, hoặc ngồi ở trạm tàu điện ngầm, mở thêm một chút nhạc bi thương, lại tạo thêm một câu chuyện về thân phận gia thế thảm hại, chắc chắc sẽ tốt hơn ngồi ở vỉa hè đường lớn nhiều.
Trần Ân Tứ:
- ......em cảm ơn anh nha!
- Không cần khách sao.
Tần Kiết lại nghĩ, bổ sung thêm một câu:
- Cái quan trọng chỉ sợ cô gái ăn mày - em không thể trả nổi tiền nhà tháng sau thôi.
Trần Ân Tứ: “......”
Trần Ân Tứ nghĩ đến, cô làm ổ trong nhà không ra khỏi cửa, xem ra rất giống người không có thu nhập, một người thất nghiệp.
Bị anh ta nghĩ mình thành ăn mày, cô không vui hỏi:
- Cho dù có tính em là ăn mày, thì em cũng có thu nhập, anh thì sao? Anh có thu nhập chắc?
Tần Kiết:
- Có chứ, mỗi tháng 1800.
1800...!Không phải là tiền thuê nhà của cô sao?
Trần Ân Tứ: “......”
Trần Ân Tứ quay đầu, không thèm quan tâm tới Tần Kiết.
Tần Kiết cười nhẹ một tiếng, chỉ trong nháy mắt, anh bước chân dài của mình, không thấy hình bóng đâu.
Ăn xong bữa sáng, về đến nhà, Tần Kiết ngủ một giấc đến ba giờ chiều.
Lúc thức dậy, nhận được cuộc gọi của tiến sĩ Trương, Tần Kiết ngáp một