(*: Dạ dùng từ 路痴 ý chỉ những người mù hơn cả mù đường, không thể nhận ra được là đường gì, không sống thiếu được Google Maps.)
- Anh đúng là không biết xấu hổ gì hết, cái đánh nhanh thắng nhanh của anh là chạy ấy hả?
- Anh đúng là giỏi nhỉ, giỏi quá giỏi luôn!
- Anh còn chẳng bằng một tiểu tiên nữ như tôi, có thể lừa hai kẻ ăn xin kia!
- Anh đúng là con gà yếu*...!
(Gà yếu: vô cùng yếu đuối.)
- Muốn chạy thì anh tự mà chạy, tôi chạy không nổi, thả tôi ra.
- Đù, anh vẫn còn chạy? Anh chạy đủ chưa? Hai tên ăn xin kia cũng đâu có đuổi theo đâu...!
“......”
Trong lúc Trần Ân Tứ đang như núi lửa phun trào thì Tần Kiết - người chạy ba mươi phút mặt vẫn không đỏ nhả ra một câu:
- Đừng nói chuyện.
- Không muốn nghe tôi nói chuyện? Vậy anh buông tôi ra.
Anh không muốn tôi nói thì tôi phải dừng à? Tôi chẳng có nhiều mặt mũi như vậy, cứ nói đó...!
Trần Ân Tứ cả quãng đường lên án, không hề ngừng nghỉ một chút nào.
Tần Kiết túm cô tiếp tục chạy về phía trước:
- Dễ bị đau xóc.
Trần Ân Tứ chợt thấy đau xóc hông, chỉ có thể dùng một từ để diễn tả trạng thái bấy giờ: Đù.
Tên cẩu này cố tình, chắc chắn chờ cô nói đến mức đau xóc hông mới giả bộ nhắc cô...Cái thế giới này vì sao lại tồn tại tên cẩu như vậy?
Về đến nhà cũng đã là bốn mươi phút sau.
Lúc lên lầu, hai chân run rẩy như đó không còn là chân của cô nữa, vừa vào cửa, cô cứ thế đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
Đối nghịch với Trần Ân Tứ đang ngồi trên mặt đất thở phì phò, Tần Kiết đi một vòng dưới lầu, rồi dựa vào tủ giày, lên tiếng với ăn mày nhỏ ngồi bên chân:
- Đứng lên, đi thêm chút.
Trần Ân Tứ mệt tới mức chẳng thèm nói chuyện, cứ thế