Sau khi Trần Ân Tứ rời khỏi, cô dừng ở trước cửa tòa nhà thử vai một lúc mới lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế.
Năm phút sau, xe đậu ngay trước mặt Trần Ân Tứ.
Tài xế xuống xe, gọi một tiếng "Cô ơi", rồi mở cửa sau, thấy Trần Ân Tứ không định lên xe, gọi thêm một lần: "Cô ơi?"
Trần Ân Tứ hoàn hồn, khom người ngồi vào xe.
Trần Ân Tứ một mặt cảm thấy lời của cô gái kia không liên quan đến mình, nhưng câu nói của cô gái kia cứ không ngừng lặp lại.
Chế tác Trương uống ly nước ép kia, ly nước ép mà vốn dĩ cô phải uống.
Cái ly nước ép vốn dĩ cô phải uống ấy, hóa ra đã bị bỏ một ít thứ gì đó rồi.
Tần Kiết biết cái ly ấy có vấn đề nên mới lấy lí do mượn gạt tàn thuốc.
Lòng Trần Ân Tứ xẹt qua một ý nghĩ vớ vẩn.
...Không phải ngày đó Tần Kiết cố tình xuất hiện chỉ vì cô đó chứ?
Cái cách nghĩ vừa vớ vẩn vừa đáng sợ này cứ ám Trần Ân Tứ suốt đường đi.
Về đến nhà, trong lòng Trần Ân Tứ nghĩ, không cần biết cái suy nghĩ kì lạ và đáng sợ này là thật hay giả, nhưng tóm lại hôm ấy Tần Kiết đã giúp cô thoát được điều không nên xảy ra.
Nghĩ lại gần đây, chỉ cần nhắc đến anh ta thì cô đều mắng té tát.
Còn cả số điện thoại của anh bị cô kéo vào danh sách đen, chưa gỡ.
Đột nhiên Trần Ân Tứ cảm thấy...hơi có lỗi.
Tên cẩu hại cô bị lên hot search lâu như thế, bị mắng mười mấy ngày, nhưng người mắng cô đã muốn mắng từ lâu rồi, tên cẩu này cũng chỉ là lí do mà thôi.
Suy đi ngẫm lại, mọi chuyện cũng không phải là lỗi của anh, giống như việc cô cứu đứa bé vậy, dù không liên quan tới anh nhưng vừa mới bắt đầu cô đã bị mắng té tát.
Nội tâm Trần Ân Tứ giằng xé rất lâu, cuối cùng cảm thấy bản thân không được thoải mái lắm.
Con người cô ghét nhất là việc nợ ân tình của người khác, đặc biệt đối phương lại là Tần Kiết.
Không thì, cảm ơn một cái vậy.
Trần Ân Tứ cầm điện