Đến giờ, theo lời Lâm Nhiễm nói cô mới biết, hóa ra lại có chuyện như vậy.
Lâm Nhiễm nói nhiều, uống non nửa cốc rượu, nhâm nhi hồi lâu, mới nhìn Trần Ân Tứ, nói:
- Lúc ấy tớ cũng không nghĩ nhiều, bây giờ xâu chuỗi lại, hóa ra từ khi ấy Tần Kiết đã có ý với cậu rồi đúng không?
Trần Ân Tứ không nói gì nhưng tần suất uống rượu lại nhiều hơn lúc trước.
- Nói thật nhé, bảo là anh ấy đá cậu, nhưng tớ vẫn cảm giác cậu đá người ta thì có...!
Giọng của Lâm Nhiễm có một ít phiền muộn:
- Tớ thật sự không hiểu nổi, Tần Kiết tốt với cậu như thế, vì sao cuối cùng lại chia tay...!
Trần Ân Tứ uống cạn ly rượu, cười khanh khách nhìn Lâm Nhiễm:
- Chuyện đơn giản như vậy cư dân mạng còn biết, cậu thật sự không biết sao?
Trần Ân Tứ cười xán lạn, mắt ngọc mày ngà, ánh mắt hơi dao động:
- ...Bởi vì tớ và anh ấy không thuộc về cùng một thế giới.
Lâm Nhiễm không cho là đúng, trề môi:
- Linh tinh.
Trần Ân Tứ cười cười, rót thêm nửa ly rượu.
Vốn muốn dùng rượu để giảm bớt cơn giận, ai ngờ ngược lại càng bốc hỏa hơn.
Ngoài việc mượn cái gạt tàn thuốc, việc chờ Wechat của cô cả buổi trưa, giờ lại thêm chuyện xưa này nữa...!
Trong lòng Trần