Trần Ân Tứ quay lại nhìn Tần Kiết.
Rất nhanh, cô lại cúi đầu, xoay người, bước về phía trước.
Đi một lúc, cô lẩm bẩm:
- Có ngoan đi nữa cũng chẳng còn liên quan gì đến anh rồi...!
Bước chân Tần Kiết dừng lại một chút, anh nhìn bóng lưng xiêu vẹo của cô, mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi.
Cuối cùng, anh lại lần nữa cất bước, đi theo cô.
Trần Ân Tứ không hề dừng lại, mang theo sự tức giận về đến cửa tiểu khu.
Chỉ là khi vào cửa tiểu khu, đột nhiên cô phàn nàn:
- Em không muốn về nhà.
Tần Kiết nhún nhún vai:
- Anh biết mà.
Trần Ân Tứ:
- Anh biết cái gì?
Tần Kiết:
- Biết em muốn lên trời.
- Không, em không muốn.
Trần Ân Tứ vô cùng nghiêm túc nhìn Tần Kiết lắc đầu:
- Em chỉ là không muốn về nhà...!
Tần Kiết cảm thấy huyệt thái dương của mình lại bắt đầu đau nhức:
- Vậy em muốn làm gì?
- Em không biết nữa nhưng em không muốn về nhà.
Trần Ân Tứ nói xong giọng lại càng lúc càng nhỏ:
- Trong nhà không có ai cả, họ đều ở bệnh viện, sẽ chẳng ai chờ em về...!
Những lời nói phía sau của cô quá nhỏ, nhỏ đến mức khi Tần Kiết nhìn sang chỉ thấy cô đang động môi, căn bản không nghe được gì cả.
Tần Kiết chỉ nghĩ cô đang say, nói lảm nhảm la lối mà thôi, hiếm khi anh kiên nhẫn dỗ dành cô:
- Đã khuya lắm rồi, về ngủ một giấc, nghe lời.
Trần Ân Tứ cúi đầu, im lặng.
Tần Kiết muốn kéo cô vào tiểu khu, bị cô tránh đi, thậm chí còn lùi về đằng sau hai bước, kéo xa khoảng cách giữa anh và cô.
Tần Kiết cứ thế