Chiến Hàn Quân nghiêm mặt hỏi: “Lạc Thanh Du, sau khi tôi giành được quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng, tôi sẽ cho cô quyền thăm hỏi con trong năm năm đầu tiên.”
Lạc Thanh Du không thể tin nổi trợn mắt, tên này đúng là khinh người quá đáng, không chỉ muốn giành quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng mà còn muốn cướp đi quyền thăm hỏi sau này của cô.
Có thể nhẫn nại nhưng không thế nhẫn nhục được.
Lạc Thanh Du đứng lên, hay tay nắm thành quả đấm chống lên bàn, nghiêng người về phía trước, cắn răng gần từng chữ: “Anh đừng có mơ” Ánh mắt khiêu khích ngập tràn sắc bén.
Chiến Hàn Quân vẫn thong dong bình tĩnh như trước, anh là vị vua oai phong trên thương trường, đã từng trải biết bao tình huống đàm phán, gặp biết bao đối thủ, loại phụ nữ nội trợ tâm thường như Lạc Thanh Du này, anh không thèm để vào mắt “Ra giá đi, bao nhiêu tiên cô mới đồng ý nhường lại quyền nuôi dưỡng Thanh Tùng?” Chiến Hàn Quân khoan thai nói.
Lạc Thanh Du cảm giác như bị sỉ nhục, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng như muốn phát điên. Cô căm tức nhìn Chiến Hàn Quân, giận dữ nói: ‘Anh Quân này, anh cho rằng dùng tiền là có ngăn cách tình yêu của tôi với Thanh Tùng, có thể giành được quyền nuôi dưỡng thắng bé một cách dễ dàng từ tay tôi?”
Chiến Hàn Quân nhếch miệng để lộ ra nụ cười dữ tợn Anh thấy, nếu như tiền không giải quyết được vấn đề thì chắc chắn là vì chưa đủ.
Anh cho rằng Lạc Thanh Du bày bộ dạng căm phẫn đó ra là để cò kè mặc cả.
“Ba nghìn năm trăm tỷ” Chiến Hàn Quân nói.
Lạc Thanh Du tức giận đến nỗi cả người run lên, sau đó cầm cốc trà lên hất thẳng vào Chiến Hàn Quân: “Chiến Hàn Quân, tôi nói cho anh biết, dù anh có đưa cả Á Châu cho tôi thì tôi cũng không cần. Trong lòng tôi, Thanh Tùng là mạng của tôi”
Chiến