“Muốn Thanh Tùng tới biệt thự Hải Thiên à.”
Chiến Hàn Quân gật đầu, anh cho là Lạc Thanh Du sẽ làm khó mình, nào ngờ cô lại lén lút đưa cho anh hộp sủi cảo, nói: ‘Bữa sáng ngày mai”
Chiến Hàn Quân giật mình, có chút ngoài ý muốn, cô sảng khoái đồng ý như vậy? Lạc Thanh Du nhìn ánh mắt chất vấn của anh, giải thích: “Anh đừng có lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi sẽ không để ân oán cá nhân giữa hai chúng ta ảnh hưởng tới con trẻ Chiến Hàn Quân hiếm khi lộ ra ánh mắt tán thưởng dành cho cô, gật đầu: “May là cô biết điều” Lạc Thanh Du có chút im lặng, trong mắt anh, cô luôn luôn quá quất như vậy.
Chiến Hàn Quân đạt được mục đích, cũng không có ý muốn rời đi, vẫn đứng ở cạnh cửa nhìn Lạc Thanh Du, “Còn có chuyện gì nữa à?” Lạc Thanh Du hỏi.
Chiến Hàn Quân dường như có chút khó khăn mở miệng: “Tôi có thể đưa Thanh An đi không?” Nghe thế, Lạc Thanh Du cũng có chút do dự.
Chiến Hàn Quân không biết Thanh An cũng là con gái anh, thái độ xưa này cũng lạnh nhạt với con bé, tối nay sở dĩ anh quan tâm chỉ vì Thanh Tùng không nỡ xa em gái.
Cho nên không đưa Thanh An đi, thì anh sẽ không đưa Thanh Tùng đi được.
Chiến Hàn Quân và Thanh An như cặp oan gia trời sinh, nhìn nhau là thấy ghét, vốn không có khả năng chung sống hòa bình.
Lạc Thanh Du khẽ cười, cô đi tới phòng khách, nói với Thanh An: “Cục cưng, chú Quân mời con đến nhà chú chơi, con đi không?” Thanh An lắc đâu nguầy nguậy, hai tay nhỏ.
ôm lấy cổ mẹ: “Con không muốn