Mỗi khi Chiến Quốc Việt sợ hãi, thể hiện trạng thái kiệt sức, suy nhược. Lúc này cậu bé đang dựa vào vai Chiến Hàn Quân, đôi mắt híp lại, dường như không còn chút khí lực nào, chỉ muốn ngủ.
Lạc Thanh Du nhìn Quốc Việt, nhưng Chiến Hàn Quân lại nhìn Lạc Thanh Du Cô đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton, quần dài tay và áo khoác ngắn, thoạt nhìn, cô đang vội vàng đến thăm Quốc Việt mà không có thời gian để trang điểm.
Chiến Hàn Quân rất ngạc nhiên, rốt cuộc trong trí nhớ của anh, tất cả phụ nữ tiếp cận anh đều rất cố gảng, dù là trang điểm hay quần áo, thậm chí là móng tay, họ đều sẽ dành tâm tư.
“Vào đi” Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, bình tĩnh. Nhưng trong lòng anh có một cảm giác rất lạ.
“Quốc Việt không sao chứ?” Lạc Thanh Du hồi hộp hỏi.
Chiến Hàn Quân đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Lạc Thanh Tùng, vừa thản nhiên đáp lại Lạc Thanh Du: “Thằng bé nhát gan, có chút sợ hãi.” Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quân đã chìm vào giấc ngủ mà đau lòng nhớ lại những chuyện ma quái mà Lạc Thanh Tùng vừa nói với cô, cô cảm thấy cần phải nói chuyện với Chiến Hàn Quân.
“Hai người ngôi đi, tôi đặt Quốc Việt lên giường trước” Chiến Hàn Quân quay người lên lầu.
Một lúc sau, Chiến Hàn Quân đưa Quốc Việt vào phòng ngủ sắp đặt, anh đi đến khu vực ghế sô pha, ngồi bên cạnh Lạc Thanh Tùng.
Lạc Thanh Du ôm Thanh An và ngồi đối diện với anh.
Lạc Thanh Du do dự một chút, cuối cùng lên tiếng: “Chiến Hàn Quân, có một số chuyện anh có thể không thích nghe, nhưng vì con, tôi nghĩ cần phải nói cho anh biết” Thái độ lịch sự khiến Chiến Hàn Quân nhíu mày.
“Nói đi” Chiến Hàn Quân không đủ hiểu cô sao? Ngoài mặt thì thiện lương, bên trong lại đen tối hai mặt. Cho dù anh từ chối cô, cũng không thể ngăn cản miệng của cô.
“Quốc Việt nhát gan như thế, những câu chuyện kinh dị về yêu ma và quái vật kia không nên đọc cho Quốc Việt ăn như một câu chuyện ru ngủ được” Lạc Thanh Du bình tĩnh nhìn Chiến Hàn Quân.
Đôi mắt đào hoa của Chiến Hàn Quân bị bao trùm lên một tầng mê muội, giống như nghe được chuyện hài hước nhất, anh cười mỉa mai: “Ai nói với cô rãng tôi sẽ kể cho Quốc.
Việt nghe những câu chuyện ma quái kinh khủng kia?” Lạc Thanh Du mới nhận ra rằng cô