“Mẹ, chú ấy chỉ dẫn Chiến Quốc Việt và Lạc Thanh Tùng đi chơi chứ không dẫn con đi.” Lạc Thanh An nghiêng đầu nhìn mẹ, cô bé có vẻ rất hụt hẫng khiến người khác nhìn vào là thấy rất đáng thương.
“Thanh An, con muốn ra ngoài chơi sao? Mẹ dẫn con đi nhé?” Lạc Thanh Du đi đến, ngồi bên cạnh Lạc Thanh An.
Thanh An nhìn căn phòng vừa lớn vừa xinh đẹp này, cô bé bỗng đứng dậy nói: Mẹ, con không thích chú ấy.”
Lạc Thanh Du ngạc nhiên.
Bức tường ngăn cách giữa Lạc Thanh An và Chiến Hàn Quân càng lúc càng dày thêm, nếu như cô cứ để hai người bọn họ thuận theo tự nhiên thì sợ rằng khoảng cách giữa hai người sẽ như trời với đất, khó mà gân nhau thêm.
“Thanh An, con không muốn nhận lại bố sao?” Lạc Thanh Du lo lăng hỏi cô bé.
Thật ra cô cũng từng suy nghĩ về vấn đề này rôi. Lạc Thanh Du từng ích kỉ muốn giấu hai đứa con mình đi, muốn ở bên cạnh chúng hết cuộc đời này. Nhưng sự việc không như cô mong muốn, cô không thể giấu được Lạc Thanh Tùng, Chiến Hàn Quân và Lạc Thanh Tùng đã quen biết nhau.
Sau đó cô muốn bảo vệ Lạc Thanh An thật cẩn thật, ít nhất còn có Lạc Thanh An ở bên cạnh cô, là sự Ÿ lại cuối cùng trong lòng cô.
Nhưng đến khi cô thấy Thanh An bị bạn bè coi thường vì không có bố, Lạc Thanh Du lại bắt đầu dao động.
Cô nghĩ rằng suy nghĩ ích kỉ của cô có thể sẽ làm hại Lạc Thanh An, nếu Lạc Thanh An luôn bị bạn bè xem thường vì không có bố thì tuổi thơ của cô bé sẽ rất u ám. Lạc Thanh Du không muốn để lại ám ảnh trong lòng Thanh An. Vì vậy cô đã từ bỏ những suy nghĩ của mình, cô chỉ muốn Thanh An vui vẻ.
Có điều, Lạc Thanh Du hoàn toàn không ngờ, sau khi Lạc Thanh An nhận bố xong thì lại cực kì phản đối chuyện này, cô