Lạc Thanh Du đặt hộp quà lego lên bàn trước mặt Chiến Quốc Việt, thuần thục mở hộp ra. Lấy các bộ phận bên trong ra,n vừa ghép lego, vừa cố gắng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo với Chiến Quốc Việt.
“Quốc Việt, có muốn thi đấu với cô, xem ai nhanh hơn không?” Chiến Hàn Quân đitrên tầng, nghe thấy Lạc Thanh Du không tự lượng sức khiêu chiến Chiến Quốc Việt, khóe miệng cười lạnh.
Chính tay anh dạy lập trình cho Chiến Quốc Việt, nên việc ghép lại mô hình lego phức tạp này mà nói, đối với thẳng bé chỉ dễ như ăn cơm.
Lạc Thanh Du là loại đàn bà không được học.
đại học chính quy, có khi còn chẳng biết lập trình là cái gì. Chắc ngây thơ nghĩ mô hình Batman chỉ là hình vẽ đúng không? Mặc dù Chiến Quốc Việt không trực tiếp trả lời Lạc Thanh Du.
Nhưng tay đã giật lấy lego từ tay Lạc Thanh Du, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, bắt đầu ghép chúng lại.
Trong mắt Lạc Thanh Du hiện lên vẻ kinh ngạc, vậy con trai có đồng ý so tài với cô rồi? Sau đó là khoảng thời gian dài ghép lego với nhau! Chiến Hàn Quân thay xong quần áo, vừa bước xuống tầng liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng hài hòa.
Chiến Hàn Quân đang ghép lego, Lạc Thanh Du ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn Chiến Quốc Việt.
Khóe miệng Chiến Hàn Quân trào phúng, anh gần như có thể thấy trước cảnh tiếp theo: Lạc Thanh Du hẳn sẽ không thể chịu được sự.
yên lặng trong vài giờ, chỉ cần cô mở miệng bắt chuyện, cậu con trai vốn rất không chịu được tiếng ồn nhà anh sẽ co giật. lego rơi hẳn là bước đầu tiên của thăng bé.
Vì phép lịch sự, Lạc Thanh Du nhẹ nhàng đi về phía Chiến Hàn Quân, chào tạm biệt ông chủ.
“Cô Thanh Du, tôi giao Chiến Quốc Việt cho cô.
Mong cô không làm tôi thất vọng” Chiến Hàn Quân mặc một bộ âu phục thẳng tắp, đôi mắt đan.
phượng hơi nhướng lên, quanh người người đàn ông bao trùm khí cao quý vô song.
Cũng chẳng biết tại sao, Lạc Thanh Du nhìn thấy ý chẳng sợ thế giới không loạn từ đôi mắt cười mà như không cười của anh.
Lạc Thanh Du nặn ra một nụ cười tươi rói nhìn anh: “Ngài Quân yên tâm, tôi sẽ rất nhanh hòa thuận với Chiến Quốc Việt rất.” Chiến Hàn Quân hung ác, nghiêm mặt bỏ đi Lạc Thanh Du đảo mắt nhìn bóng lưng anh.
Quay lại với Chiến Quốc Việt, Chiến Quốc Việt đang chìm vào thế giới lego.
Khi Lạc Thanh Du nhìn cậu, trong mắt Chiến Quốc Việt lộ ra vẻ chán ghét, xa lánh. Lạc Thanh Du khẽ nhíu mày, quả nhiên môi trường định hình con người. Ngày nào Chiến Quốc Việt cũng ở bên người đàn ông mặt như tảng băng trôi bị liệt Chiến Hàn Quân, nên thăng bé cũng trở nên lầm lì Để không làm phiền Chiến Quốc Việt, Lạc Thanh Du lấy từ trong túi ra bản phác thảo từ mà cô cầm theo, bắt đầu vẽ chân dung của Chiến Quốc Việt.
Không cần phải quan sát Chiến Quốc Việt quá lâu, với việc Lạc Thanh Du đã quá quen mặt mày của bé Tùng, chỉ chốc lát là cô có thể vẽ ra Chiến Hàn Quân một cách sống động. Chỉ có điều, biểu cảm của Chiến Quốc Việt quá hững hờ, lúc điểm vào tranh thần thái hút hồn này, trong lòng Lạc Thanh Du cảm thấy hết sức chua xót Hai giờ sau, Chiến Hàn Quân ghép xong lego.
Lạc Thanh Du vội vàng giấu bức tranh của mình, cười tủm tim nhận lấy lego. Ngay khi cô tách lego ra, bắt đầu ghép nó lại, Chiến Quốc Việt bỏ cô lại, đi lên tầng, chỉ chốc lát đeo cặp sách bước.
xuống.
Lạc Thanh Du hơi sững sờ, giương mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ, lúc này Chiến Quốc Việt mới nhớ tới việc đi học sao? “Chiến Quốc Việt, cháu muốn đi học à?” Lạc Thanh Du không thể làm gì khác, bỏ lego trong tay xuống, đuổi theo Chiến Quốc Việt.
‘Sau khi Chiến Quốc Việt bước ra khỏi nhà, đứng ở nhà để xe nhìn Lạc Thanh Du.
Lạc Thanh Du hoàn toàn phải dựa vào đoán ý để giao tiếp với cậu bé: ‘Cháu muốn cô lái xe sao?” Đầu Chiến Quốc Việt còn chẳng thèm lắc.
Lạc Thanh Du nói: “Bố cháu không đưa chìa.
khóa xe cho cô. Hay là chúng ta bắt taxi nhé?” Lúc này, Chiến Hàn Quân tàn khốc văng ra một chữ: “Bẩn!” Sau đó quay đầu bước trở lại Lạc Thanh Du bị cách hành xử không theo lẽ thường của cậu bé làm chấn động hoàn toàn.
Dứt khoát lấy điện thoại di động ra chất vấn Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân đang họp