“Ai lạt mềm buộc chặt với anh chứ? Rõ ràng bây giờ người chủ động là anh đấy, anh bị làm sao vậy?” Lạc Thanh Du vô cùng tức giận nói.
“Thật sao? Nếu vậy sáu năm trước thì sao? Là ai chủ động bò lên giường của tôi?”
Giọng nói ma mị của Chiến Hàn Quân mang theo chút ấm nóng, cố tình diễn lại vẻ mặt của cô, khiến cho cô không hiểu sao lại cảm thấy hơi thỏa mãn.
“Khi đó tôi còn nhỏ tuổi chưa biết gì, mắt bị mù, bị lợi ích làm cho đầu óc mê muội, tôi lỡ đổ nước vào não mình, cho nên mới phạm phải sai lầm như thế đấy. Nếu như có thể quay ngược lại thời gian, tôi nhất định sẽ không lựa chọn như vậy đâu. Tôi mà thấy anh thì tôi sẽ đi đường vòng..” Lạc Thanh Du nói không được mạch lạc cho lắm.
Đôi mắt Chiến Hàn Quân như bị bao phủ bởi một lớp băng. Anh đứng thẳng người lên, nhìn Lạc Thanh Du với vẻ khinh thường: “Nhớ kĩ lời nói hôm nay của cô, đừng có chút ảo tưởng nào với tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến cho cô sống không yên thân”
Lạc Thanh Du ủ rũ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Bây giờ cũng đâu có tốt?”
“Vậy thì khổ hơn so với hiện tại” Chiến Hàn Quân dùng giọng điệu lạnh lùng như bùa chú đòi mạng của ma quỷ để nói với cô, khiến cho Lạc Thanh Du không rét mà run.
Lạc Thanh Du cầm ví lên muốn chạy trốn lại nghe Chiến Hàn Quân nói: “Khiêu vũ cùng tôi một điệu, đây là nguyện vọng của Chiến Anh Nguyệt”
“Chỉ cần cô nhảy cùng tôi một điệu Valse thôi, tôi sẽ miễn cho cô ba tháng tiền nhà” Chiến Hàn Quân nói.
Lạc Thanh Du ấp úng, nói nhỏ xíu: “Có tiền bẩn thì ngon à!”
Chiến Hàn Quân lườm cô, gương mặt lạnh bằng: “Cô nói gì?”
: Bình thường lúc không tức giận, gương mặt anh chẳng khác gì thần chết, cứng đơ, càng không nói đến khi anh nổi giận lên rồi thì lại