Năm đó, cô mười tuổi.
Theo ông nội từ thành phố Phong Châu đến Hà Nội thăm bạn tốt của ông, Chiến Bá Trọng.
Khi đó ở thủ đô, Chiến Hàn Quân đã nhân vật quan trọng nổi danh nức tiếng. Tài năng hơn người, dung mạo xuất chúng, hơn nữa còn là hacker nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Lần đầu tiên gặp gõ, anh nghĩ cô là em họ con vợ lẽ, sợ cô làm phiền việc học của anh, lấy rất nhiều lego anh từng chơi, ôm nó trước mặt cô rồi nói: “Mấy món đồ chơi này chắc cũng đủ để em chiến đấu một ngày. Hy vọng em đừng làm pI anh” Nhưng cô rất nhanh đã lắp xong lego. Khi cô.
cầm bộ xếp hình lego tìm anh, Chiến Hàn Quân nhìn cô kinh ngạc đến ngây người. Tốc độ xếp lego của con bé này có thể sánh bằng tốc độ của anh năm ấy cơ đấy? Anh khó tránh liếc nhìn đứa em gái rất có thiên phú này. Con bé xinh đẹp, thuần khiết như yêu tỉnh không dính khói lửa nhân gian, đôi mắt trong veo.
như biển nhìn Chiến Hàn Quân đáng thương cầu khẩn: ” Anh ơi, anh chơi với em nhé?” Hảo cảm của Chiến Hàn Quân dành cho cô tăng lên gấp bội, anh nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Em tên gì?” Đừng trách tại sao anh không nhớ được tên em họ mình, thật sự là do chuyện trăng gió của hai ông chú quá nhiều, đàn bà bên ngoài đếm không xuể, đến mấy ngày lễ quan trọng, mấy người đàn bà đó, sẽ mang mấy đứa con riêng nhà họ Chiến lên sàn trình diễn.
Chiến Hàn Quân ngàn lần không ngờ tới mình đã nhận nhầm người, cô nói với anh: “Em tên là Nghiêm Linh Trang” Anh kinh ngạc hồi lâu, khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp chẳng biết tại sao bỗng nhiên nở nụ cười.
Hóa ra là người nhà họ Nghiêm từ Phong Châu đến thăm ông nội! “Anh à, anh cười trông lên trông đẹp quát” Cô sỉ mê khen anh.
Chiến Hàn Quân nhìn cô nhóc mới mười tuổi này, từ lâu đã nghe người lớn khen cô bé, thông minh hơn người, không thua nam nhỉ. Anh không ngờ một cô gái thông minh lại trông mềm mại và dễ thương như vậy, “Vậy khi lớn lên em có bảng lòng lấy anh không?” Chiến Hàn Quân cũng không biết quỷ thần nào xui khiến mà ngày xưa lại nói ra câu đó.
Càng không ngờ, cô gật đầu như giã tỏi.
Tình yêu của cô dành cho anh có lẽ đã nảy.
mầm vào lúc đó phải không? Xoảng! Không để ý, chiếc bát trên đột nhiên tuột xuống.
Một âm thanh giòn giã kéo suy nghĩ của Lạc Thanh Du trở lại, nhìn thấy cái bát bể tanh bành trên mặt đất, Lạc Thanh Du khóc không ra nước mắt.
“Haizz” Bát của nhà họ Chiến chắc chăn không.
rẻ.
Thói quen mua đồ gia dụng của Chiến Hàn Quân thực sự rất không bình thường, khiến người ta cảm thấy vô dụng.
Không cần phải đẹp, không cần thiết thực, chỉ cân đắt nhất.
Lý do mà Chiến Hàn Quân đưa ra cũng rất phù hợp với tính cách độc đoán của anh ta: tiền nào của nấy Hơn nữa, xét theo chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế kỳ quái của hai bố con nhà họ Chiến, có.
thể vì một cái bát vỡ mà khiến họ bỏ cả mộ bát.
Vậy chẳng phải cô sẽ phải bồi thường một khoản kếch xù à? Chiến Quốc Việt nghe thấy tiếng phụ nữ giết lợn trong bếp, lòng hiếu kỳ thôi thúc cậu mở cửa phòng. Nhìn thấy đống mảnh vỡ màu hồng trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú của Chiến Quốc Việt hiện lên vạn trạng kinh hoàng.
“Quốc Việt, cô không cẩn thận.” Lạc Thanh Du.
nặn ra một nụ cười khô khốc với Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt điên cuồng chạy tới, vươn tay nhặt cái bát vỡ nát.
Lạc Thanh Du sợ quá đâm vào tay cậu, lấy người ngăn lại: “Chiến Quốc Việt, đừng nhặt lên..
Chỉ có điều, Chiến Quốc Việt cứ như đột nhiên mất trí, cậu hất Lạc Thanh Du xuống đất, tay của Lạc Thanh Du vô tình đè lên các mảnh vỡ sắc nhọn của bát sứ, lập tức máu ào ào chảy ra.
Lạc Thanh Du bất chấp đau đớn, cô hoảng sợ.
nhìn đứa trẻ đang nổi điên, lúc đó, cái khắc Chiến Quốc Việt nổi điên khiến người ta cảm thấy sợ hãi Chiến Quốc Việt không có một chút cảm giác tội lỗi hay thương cảm nào với vết thương của Lạc Thanh Du. Cậu chỉ nóng lòng nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất, rồi cầm chúng bước ra ngoài Lạc Thanh Du không yên tâm Chiến Quốc Việt, cô không quan tâm đến vết thương trên tay chạy ra ngoài Nhưng Chiến Quốc Việt lúc này