“Cho dù trái đất bị hủy diệt thì đừng mơ tôi giúp anh” Lạc Thanh Du nghịch ngợm trêu ngươi anh ta.
Bạch Hiểu Phong cạn lời: “Cô có thể trong sáng một chút không? Tôi chỉ định nhờ cô rót hộ cốc nước mà thôi”
Lạc Thanh Du im lặng.
Cô đứng dậy rót cho anh ta cốc nước sôi, lúc đưa đến trước mặt anh ta, anh ta lại oán giận nói: “Cô buộc tay tôi rồi, có thể bón cho tôi không?”
Lạc Thanh Du duỗi tay ra nâng cằm anh ta lên, rồi rót thẳng vào miệng, Bạch Hiểu Phong sặc nước, giận dữ hét lên: “Cô là phụ nữ à? Sao lại thô lỗ như vậy hả?”
Lạc Thanh Du tức giận đáp: “Có nước uống đã là không tệ rồi, đừng yêu cầu nhiều như vậy nữa.
Lạc Thanh Du tiếp tục chất vấn: “Anh suy nghĩ kĩ lại đi, ai bỏ thuốc cho anh? Tại sao người đó lại muốn hại anh như thế? Tôi là người phụ nữ có danh tiếng xấu nhất cả Thủ đô này đấy, người đó để cho tôi tới chà đạp anh, chắc không phải vì để tặng cho anh một cô dâu hiền lương thục đức đâu đúng không?”
Bạch Hiểu Phong nhìn qua chỗ Lạc Thanh Du, cười cười: “Cô cũng tự biết thân biết phận đấy nhỉ”
Lạc Thanh Du hỏi anh ta hai lần mà anh ta đều né tránh không đáp, cô tức giận đá cho anh ta một cái: “Có thể nói chuyện hẳn hoi một chút không hả? Ai bỏ thuốc cho anh?”
“Lạc Thanh Du, chưa có người phụ nữ nào dám vô lễ với tôi như thế đâu! Cô là người đầu tiên đấy” Bạch Hiểu Phong cảnh cáo cô: “Khách sáo với tôi một chút đi, nếu không cuộc sống sau này của cô sẽ không dễ chịu đâu”
Lạc Thanh Du hung ác đạp cho Bạch Hiểu Phong một cái: “Bây giờ tôi không cho anh sống tốt hơn tôi, thì sau này lúc anh có không cho tôi sống tốt hơn anh, tôi nghĩ lại cũng sẽ thấy mình không bị lỗ” Nói xong cô lại đạp cho anh ta một cái nữa.
Bạch Hiểu Phong: “..”
Lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở.
ra, người nhà họ Chiến và các vị phụ