Lúc này, khi nghe được chuyện “mượn xác” của Quan Minh Vũ thì trái tim anh đã hoàn toàn không thể nào khống chế được sự vui mừng và kỳ vọng đang trỗi dậy trên khắp cơ thể mình.
Thật sự là như vậy sao?
Linh Trang, thật sự là em đã trở về rồi sao?
Khi Quan Minh Vũ đậu chiếc xe Rolls – Royce ở cổng vào bãi đỗ xe của biệt thự thì Chiến Hàn Quân đã nôn nóng mở cửa xe rồi vội vã đi về phía cửa lớn của biệt thự mà quên luôn cả việc chào tạm biệt Quan Minh Vũ.
Quan Minh Vũ nhìn tổng giám đốc có vẻ hơi bất thường thì chỉ biết lắc đầu. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Nghiêm Linh Trang thì tổng giám đốc đều sẽ mất kiểm soát.
Quan Minh Vũ đã quen với chuyện đó rồi.
Chiến Hàn Quân đẩy cửa bước vào, căn phòng rộng lớn yên tĩnh, không một tiếng động.
Chiến Hàn Quân đưa tay đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cửa chống trộm, thở dốc một hơi, đợi đến khi tâm trạng kích động của mình hơi bình ổn lại thì anh mới nhấc chân đi lên lầu hai.
Chiến Hàn Quân đứng ở góc cầu thang, đưa mắt nhìn về căn phòng của Lạc Thanh Du rồi chầm chậm bước từng bước nặng nề đến gần căn phòng của cô.
Anh đứng ở cửa, khẽ giơ tay lên và gõ nhẹ cửa Lạc Thanh Du mở cửa ra, nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Không phải cái tên này đang nằm viện sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Cô theo bản năng đưa tay ra sờ lên trán anh xem thử có nóng không, sau khi xác định anh không còn sốt nữa thì mới thở phào.
“Anh Quân, sao anh lại về đây Chiến Hàn Quân nhìn Lạc Thanh Du bằng ánh mắt xa xăm, vừa thăm dò lại vừa thương xót, đủ loại cảm xúc đan xen. Anh nói: “Cảm ơn cô”
Ba chữ đó bao hàm rất nhiều tình cảm bên trong.
Tiếc là cô không hiểu Lạc Thanh Du hơi nhích môi,