“Cần cô? Tôi ghét bẩn” Chiến Hàn Quân bình tĩnh nhướng mày.
Anh bước xuống khỏi chiếc ghế xoay bọc da màu đen, từng bước đến gần Lạc Thanh Du, với chiều cao đáng tự hào 1m85 của mình, anh từ trên nhìn xuống Lạc Thanh Du.
“Lạc Thanh Du, vốn nợ năm năm trước tính thế nào?” Chiến Hàn Quân âm u hỏi Nhắc đến sự kiện năm năm trước, Lạc Thanh Du tự nhiên nhớ tới cái đêm mình từ thỏ hóa sói kia Cô bỏ thuốc anh chàng này, sau đó.
“Tôi, tôi trả tiền cho anh!” Lạc Thanh Du cố gắng lý lẽ với tư bản.
Khuôn mặt của Chiến Hàn Quân như phủ đây vạch đen, càng trâm hơn.
“Tôi cho cô gấp mười, để cô ngủ với một người đàn ông, thế nào?” Chiến Hàn Quân vươn tay nắm chiếc cầm thon gầy của cô, tức giận đánh thức con sư tử đang ngủ bên trong anh.
Khi Lạc Thanh Du nhìn thấy đôi mắt đỏ rực như đang nhìn con mồi của anh, bị dọa sợ co rúm người “Anh muốn như thế nào?” Những ngón tay của Chiến Hàn Quân trượt đến cổ áo của cô, dùng sức kéo chiếc váy bằng vải cotton, lớp vải bị xé tan tành.
“Lạc Thanh Du, hồi đó cô đã làm nhục tôi như thế nào, hôm nay tôi phải bắt cô bồi thường gấp.
đôi” Thanh âm ác ma thì thào bên tai cô: “Nói đi, cô thích tuýp đàn ông nào, tôi có thể thỏa mãn cô. Một chưa đủ, thì hai người Lạc Thanh Du cảm thấy mọi dây thần kinh trong cô như bị đóng băng bởi cơn tức giận của anh, mọi lời anh thốt ra đều mang theo sảng khoái trả thù, lại như một nhát dao cứa vào da cô.
“Tôi cũng phải để cô ném thử cảm giác bị kẻ mình không thích bò lên là như thế nào! Lạc Thanh Du, cô dám tính kế với tôi, hôm nay tôi sẽ để cô biết dám tính kế tôi sẽ có kết cục thế nào!” Lạc Thanh Du bị anh ném lên ghế sô pha, thân hình cao lớn của anh đè lên cô, nhưng vẫn khư khư giữ cảm cô, ép cô phải ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thuận tay nhặt con dao gọt trái cây, lưỡi dao dừng trên mặt cô.
“Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Bởi vì cô khiến tôi cảm thấy bưồn nôn. Tôi hủy hoại gương mặt này, vứt cô vào bóng đêm, từ đây về sau, cô sẽ sống một cuộc đời tăm tối, không thấy ánh mặt trời” Trên khuôn mặt xấu xa hiện lên một nụ cười: “Tôi muốn cô nếm thử mùi vị tuyệt vọng” Lưỡi dao xuyên vào da từng chút một, Lạc Thanh Du cảm thấy mặt mình đau buốt.
Cô tuyệt vọng nhìn chắm chăm Chiến Hàn Quân, bất giác nở nụ cười: “Anh hận tôi đến vậy?” Ánh mắt căm ghét Chiến Hàn Quân dành cho cô thay cho câu trả lời khẳng định Lạc Thanh Du tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Thôi đành! Xem ra hết thảy đều là ý trời.
Ngay khi Lạc Thanh Du cho là mình chết chắc rồi, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhạc chuông là “hoa bỉ ngạn” do Nghiêm Linh Trang hát, thanh âm linh hoạt, kỳ ảo tuyệt đẹp.
Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân trong theo.
bản năng lấy điện thoại. Chiến Hàn Quân khinh thường cô: “Điện thoại của tôi đổ chuông, cô kích động cái gì?” Lạc Thanh Du sững sờ, Chiến Hàn Quân sao có.
thể cài “hoa bỉ ngạn” của Nghiêm Linh Trang làm nhạc chuông điện thoại? Kiếp trước cô đã hát “hoa bỉ ngạn” trong tiệc tốt nghiệp đại học, chỉ có diễn đàn của trường mới lưu bài hát của cô. Chẳng nhẽ anh lên diễn đàn trường.
tải bài hát của cô xuống? Chiến Hàn Quân lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại đen kịt không thấy người gọi đến Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Lạc Thanh Du.
“Cô trộm dùng nhạc chuông điện thoại của tôi?” Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Hàn Quân toát tán ra cảm giác tàn độc ma quái.
Lạc Thanh Du: “..” Bài hát này rõ ràng là của cô, anh ta trộm của cô mới đúng, Chuông điện thoại cố chấp không ngừng vang lên, Chiến Hàn Quân tức giận nói: “Nghe điện thoại!” Lạc Thanh Du run rẩy lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên điện thoại ba chữ ‘tình nhân nhở”, Lạc Thanh Du lo lắng đến nỗi điện thoại vô tình rơi xuống đất.
Khi