Chương 10: Tiểu tam bạch nguyệt quang tâm cơ x Chính thất hoa phú quý trong nhân gian
==================
Trong không gian hệ thống.
[486: Nainuoha, cậu có thể giúp tôi được không?!]
Người được gọi là Nainuoha cũng là một hệ thống, nó trao đổi với 486 một cách khó xử, [Hướng dẫn ký chủ làm chuyện lệch lạc và tổn thương chính họ đã là vi phạm luật lệ của chủ thần rồi, huống chi là vi phạm điều luật nghiêm trọng như sửa đổi ký ức của ký chủ.]
[486, cậu đừng vì suy nghĩ nhất thời mà mắc sai lầm lớn!]
486 nghe đến đây thì phát cáu lên, [Cậu không thấy ký chủ của tôi điên thành cái dạng gì hả! Cô ta đã giết nữ chính của thế giới, trực tiếp khiến thế giới sụp đổ luôn kia kìa!]
[Nainuoha: Nhưng cậu cũng không thể vi phạm luật lệ của chủ thần được, nếu cấp trên phát hiện ra, cậu sẽ bị phán định tiêu hủy.]
486 có một thực thể ảo ở không gian hệ thống, hệ thống chúng nó có thể thiết lập vật chứa cho chính chúng trong không gian này. Nó đã từng rất hâm mộ hệ thống cấp cao có rất nhiều năng lực khác, cho nên nó đặt thực thể của mình thành rương báu màu hồng phấn, còn Nainuoha là một cái quang cầu màu hoàng kim.
Giờ phút này, rương báu phấn hồng trôi nổi trên không trung, không ngừng đung đưa lên xuống như đang biểu đạt tâm trạng nôn nóng của chủ nhân vậy, giọng điệu của nó thì hết sức bất mãn, [Không cần đợi cấp trên đến kiểm tra, nếu cứ tiếp tục như thế, thêm vài cái thế giới bị sụp đổ nữa, không cấp đủ năng lượng thì tôi cũng đi tong thôi.]
[Nainuoha: Nhưng mà...]
[486: Không nhưng nhị gì hết! Nếu không phải chủ thần đi vắng đã lâu, không thể giải trừ buộc định, ai mà muốn mạo hiểm như thế?]
[Xin cậu giúp tôi đi, coi như báo đáp ân tình tôi đã giúp cậu trước kia. Chỉ sửa đổi một chút, sau đó để ký chủ cô ta cứu vớt thế giới, nào ai biết được.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nainuoha biết rằng không thể thuyết phục được 486, bất đắc dĩ thở dài, [Được rồi, lúc sau cậu tự giải quyết cho tốt đấy.]
[486: Cảm ơn.]
Hai hệ thống trao đổi xong, 486 liền rời khỏi không gian hệ thống, đi tới thế giới tiếp theo.
...
Lạc Tử Hâm mở mắt ra.
Lần này nàng đang nằm trên giường, còn mặc đồ ngủ. Xem ra nguyên chủ trước đó hẳn là đang ngủ.
Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy đồ đạc trong nhà giống nơi nguyên chủ đã sống trường kỳ, nhưng bài trí tổng thể lại khiêm tốn và xa hoa, không giống nhà của người thường.
[Ký chủ...] 486 đột nhiên lên tiếng.
[Lạc Tử Hâm: Sao?]
486 có chút dè dặt, [Cô còn nhớ rõ chỉ cần cứu vớt nữ chính, ngăn cản thế giới sụp đổ là có thể đi gặp chủ thần đại nhân, đổi lấy cơ hội trở lại thế giới thực để cô có thể trả thù hung thủ đã sát hại Tần Thanh mà vẫn chưa bị bắt không?]
Lạc Tử Hâm nghiêng đầu nghi hoặc, [Đương nhiên nhớ rõ, ở thế giới đầu tiên cậu đã nói với tôi. Mà cậu hỏi cái này làm gì?]
486 nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, [Vậy thì tốt rồi...]
Lạc Tử Hâm không hiểu ý của hệ thống, hệ thống hình như cũng không muốn nói nữa nên nàng cũng không để ý chuyện này, trong đầu lại hỏi một chuyện khác, [Hệ thống, vì sao tôi lại không nhớ rõ về thế giới đầu vậy?]
[486: Đó là để tránh ký chủ bị lẫn lộn ký ức của nhiều thế giới, sau khi kết thúc mỗi thế giới đều sẽ xoá mờ ký ức cho ký chủ, đương nhiên ký chủ có thể lựa chọn bảo lưu.]
Lạc Tử Hâm đứng dậy xuống giường, đi đến phòng khách, vừa đi vừa trao đổi với hệ thống trong đầu, [Thế bảo lưu đi.]
[486: Được, ký ức về thế giới đầu của ký chủ đã bảo lưu hoàn chỉnh.]
Phòng khách được trang trí theo phong cách đơn giản sạch sẽ, vách tường màu trắng, gia cụ màu trắng, thỉnh thoảng có điểm thêm những màu sắc khác. Ở hướng ban công có một bông hoa nhỏ màu vàng đang tò mò thò đầu vào trong nhà.
Lạc Tử Hâm đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, ánh vào mắt nàng là một vườn hoa nhỏ ngoài trời.
Trong vườn có đủ loài hoa, mỗi một gốc đều được chăm sóc tỉ mỉ.
Chúng tràn đầy sức sống, lúc này chúng đang tắm trong ánh ban mai, sương sớm còn bám trên cánh hoa hoặc cành lá, óng ánh trong suốt, đẹp vô cùng. Chúng đung đưa theo gió khiến người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Lạc Tử Hâm bước vào đó, nàng như được sinh mệnh của cả vườn bao quanh, ánh nắng chiếu vào người nàng lại giảm bớt một chút ý lạnh phát ra từ trong linh hồn nàng.
486 hỏi nàng tiếp nhận cốt truyện thế giới nguyên bản hay không, Lạc Tử Hâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Một mảng lớn ký ức trong nháy mắt tràn vào đại não nàng, nàng vẫn chưa quen loại cảm giác này lắm, nhắm mắt lại khẽ cau mày.
[Nữ chính Tô Thiên Nhiên là một đại tiểu thư bạch phú mĩ, thời sinh viên gặp được gã nhà nghèo Hứa An Yến. Đối phương đến từ trấn nhỏ nhưng lại chịu thương chịu khó, theo đuổi cô gần sáu năm. Tô Thiên Nhiên cảm thấy sẽ không có ai coi trọng nàng như vậy, vì thế kết hôn với Hứa An Yến.
Sau ba năm kết hôn, Hứa An Yến luôn là hình tượng người chồng dịu dàng hoàn hảo, cho đến khi cha Tô giao lại công việc kinh doanh cho Hứa An Yến.
Hứa An Yến có một bạch nguyệt quang mà hắn luôn yêu, đó là nguyên chủ Lạc Tử Hâm. Nàng ta là con gái của bạn bè của cha hắn. Hắn gặp đối phương sau khi biết tin nhà nàng ta phá sản, bèn giữ nàng ta lại bên mình. Sau đó hắn bắt đầu muốn chiếm hết mọi thứ của nhà họ Tô, cho bạch nguyệt quang một thân phận chính đáng. Hắn tính kế đã lâu nên sau khi cha Tô uỷ quyền cho hắn, chỉ trong thời gian ngắn đã bán cổ phần của nhà họ Tô khiến cha Tô tức chết, hắn còn đuổi mẹ Tô về nông thôn. Sau đó, hắn đón bạch nguyệt quang về nhà họ Tô.
Hắn muốn bạch nguyệt quang danh chính ngôn thuận nên đã hạ độc Tô Thiên Nhiên khiến đối phương chết dần chết mòn, rồi kết hôn với bạch nguyệt quang.
Tô Thiên Nhiên thống hận bản thân không biết ai đã hại chết chính mình, cũng như hại chết người nhà. Sau khi phát hiện mình biến thành ma, có một bóng ma giống như sương đen nói rằng có thể giúp nàng giết chết bọn họ, chỉ cần Tô Thiên Nhiên giao dịch linh hồn.
Tô Thiên Nhiên muốn báo thù, vì thế không chút do dự mà giao dịch.]
Lạc Tử Hâm tiếp nhận cốt truyện xong, hơi hơi nheo mắt, nàng cảm giác câu chuyện gốc vô cùng vi diệu.
Sau khi nữ chính Tô Thiên Nhiên giao dịch linh hồn xong liền im bặt, nam chính và bạch nguyệt quang không có công đạo.
[Thế giới này có tồn tại quỷ thần à?] Lạc Tử Hâm đưa ra nghi vấn.
[486: Tôi không biết... Trừ những thứ trong cốt truyện, hệ thống không phát hiện ra bất kỳ sinh vật bất thường nào.]
Lạc Tử Hâm ngừng hỏi, nàng đã sớm biết hệ thống này vô dụng rồi.
486 tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ ký chủ không hở chút là tự sát mà còn nghe lời đi làm nhiệm vụ, thật sự làm nó rất vui!
Quả nhiên mạo hiểm sửa đổi ký ức của ký chủ là đúng đắn, dù sao chỉ sửa đổi một chút, ký chủ không nhớ lại sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lạc Tử Hâm sắp xếp lại cốt truyện gốc, phát hiện mình đúng lúc được nam chính Hứa An Yến bao nuôi chưa tới một năm.
Khu vườn hoa trước mặt là quà sinh nhật hắn tặng nguyên chủ. Thật ra nguyên chủ không thích lắm nhưng vẫn giả vờ yêu thích nó, giả vờ thuần khiết, tinh khôi và xinh đẹp.
Lạc Tử