[Gl] Người Vợ Đã Chết Của Mỹ Nữ Cố Chấp

Chương 10


trước sau


Chương 10: Tiểu tam bạch nguyệt quang tâm cơ x Chính thất hoa phú quý trong nhân gian

==================

Trong không gian hệ thống.

[486: Nainuoha, cậu có thể giúp tôi được không?!]

Người được gọi là Nainuoha cũng là một hệ thống, nó trao đổi với 486 một cách khó xử, [Hướng dẫn ký chủ làm chuyện lệch lạc và tổn thương chính họ đã là vi phạm luật lệ của chủ thần rồi, huống chi là vi phạm điều luật nghiêm trọng như sửa đổi ký ức của ký chủ.]

[486, cậu đừng vì suy nghĩ nhất thời mà mắc sai lầm lớn!]

486 nghe đến đây thì phát cáu lên, [Cậu không thấy ký chủ của tôi điên thành cái dạng gì hả! Cô ta đã giết nữ chính của thế giới, trực tiếp khiến thế giới sụp đổ luôn kia kìa!]

[Nainuoha: Nhưng cậu cũng không thể vi phạm luật lệ của chủ thần được, nếu cấp trên phát hiện ra, cậu sẽ bị phán định tiêu hủy.]

486 có một thực thể ảo ở không gian hệ thống, hệ thống chúng nó có thể thiết lập vật chứa cho chính chúng trong không gian này. Nó đã từng rất hâm mộ hệ thống cấp cao có rất nhiều năng lực khác, cho nên nó đặt thực thể của mình thành rương báu màu hồng phấn, còn Nainuoha là một cái quang cầu màu hoàng kim.

Giờ phút này, rương báu phấn hồng trôi nổi trên không trung, không ngừng đung đưa lên xuống như đang biểu đạt tâm trạng nôn nóng của chủ nhân vậy, giọng điệu của nó thì hết sức bất mãn, [Không cần đợi cấp trên đến kiểm tra, nếu cứ tiếp tục như thế, thêm vài cái thế giới bị sụp đổ nữa, không cấp đủ năng lượng thì tôi cũng đi tong thôi.]

[Nainuoha: Nhưng mà...]

[486: Không nhưng nhị gì hết! Nếu không phải chủ thần đi vắng đã lâu, không thể giải trừ buộc định, ai mà muốn mạo hiểm như thế?]

[Xin cậu giúp tôi đi, coi như báo đáp ân tình tôi đã giúp cậu trước kia. Chỉ sửa đổi một chút, sau đó để ký chủ cô ta cứu vớt thế giới, nào ai biết được.]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nainuoha biết rằng không thể thuyết phục được 486, bất đắc dĩ thở dài, [Được rồi, lúc sau cậu tự giải quyết cho tốt đấy.]

[486: Cảm ơn.]

Hai hệ thống trao đổi xong, 486 liền rời khỏi không gian hệ thống, đi tới thế giới tiếp theo.

...

Lạc Tử Hâm mở mắt ra.

Lần này nàng đang nằm trên giường, còn mặc đồ ngủ. Xem ra nguyên chủ trước đó hẳn là đang ngủ.

Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy đồ đạc trong nhà giống nơi nguyên chủ đã sống trường kỳ, nhưng bài trí tổng thể lại khiêm tốn và xa hoa, không giống nhà của người thường.

[Ký chủ...] 486 đột nhiên lên tiếng.

[Lạc Tử Hâm: Sao?]

486 có chút dè dặt, [Cô còn nhớ rõ chỉ cần cứu vớt nữ chính, ngăn cản thế giới sụp đổ là có thể đi gặp chủ thần đại nhân, đổi lấy cơ hội trở lại thế giới thực để cô có thể trả thù hung thủ đã sát hại Tần Thanh mà vẫn chưa bị bắt không?]

Lạc Tử Hâm nghiêng đầu nghi hoặc, [Đương nhiên nhớ rõ, ở thế giới đầu tiên cậu đã nói với tôi. Mà cậu hỏi cái này làm gì?]

486 nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, [Vậy thì tốt rồi...]

Lạc Tử Hâm không hiểu ý của hệ thống, hệ thống hình như cũng không muốn nói nữa nên nàng cũng không để ý chuyện này, trong đầu lại hỏi một chuyện khác, [Hệ thống, vì sao tôi lại không nhớ rõ về thế giới đầu vậy?]

[486: Đó là để tránh ký chủ bị lẫn lộn ký ức của nhiều thế giới, sau khi kết thúc mỗi thế giới đều sẽ xoá mờ ký ức cho ký chủ, đương nhiên ký chủ có thể lựa chọn bảo lưu.]

Lạc Tử Hâm đứng dậy xuống giường, đi đến phòng khách, vừa đi vừa trao đổi với hệ thống trong đầu, [Thế bảo lưu đi.]

[486: Được, ký ức về thế giới đầu của ký chủ đã bảo lưu hoàn chỉnh.]

Phòng khách được trang trí theo phong cách đơn giản sạch sẽ, vách tường màu trắng, gia cụ màu trắng, thỉnh thoảng có điểm thêm những màu sắc khác. Ở hướng ban công có một bông hoa nhỏ màu vàng đang tò mò thò đầu vào trong nhà.

Lạc Tử Hâm đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, ánh vào mắt nàng là một vườn hoa nhỏ ngoài trời.

Trong vườn có đủ loài hoa, mỗi một gốc đều được chăm sóc tỉ mỉ.

Chúng tràn đầy sức sống, lúc này chúng đang tắm trong ánh ban mai, sương sớm còn bám trên cánh hoa hoặc cành lá, óng ánh trong suốt, đẹp vô cùng. Chúng đung đưa theo gió khiến người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Lạc Tử Hâm bước vào đó, nàng như được sinh mệnh của cả vườn bao quanh, ánh nắng chiếu vào người nàng lại giảm bớt một chút ý lạnh phát ra từ trong linh hồn nàng.

486 hỏi nàng tiếp nhận cốt truyện thế giới nguyên bản hay không, Lạc Tử Hâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Một mảng lớn ký ức trong nháy mắt tràn vào đại não nàng, nàng vẫn chưa quen loại cảm giác này lắm, nhắm mắt lại khẽ cau mày.

[Nữ chính Tô Thiên Nhiên là một đại tiểu thư bạch phú mĩ, thời sinh viên gặp được gã nhà nghèo Hứa An Yến. Đối phương đến từ trấn nhỏ nhưng lại chịu thương chịu khó, theo đuổi cô gần sáu năm. Tô Thiên Nhiên cảm thấy sẽ không có ai coi trọng nàng như vậy, vì thế kết hôn với Hứa An Yến.

Sau ba năm kết hôn, Hứa An Yến luôn là hình tượng người chồng dịu dàng hoàn hảo, cho đến khi cha Tô giao lại công việc kinh doanh cho Hứa An Yến.

Hứa An Yến có một bạch nguyệt quang mà hắn luôn yêu, đó là nguyên chủ Lạc Tử Hâm. Nàng ta là con gái của bạn bè của cha hắn. Hắn gặp đối phương sau khi biết tin nhà nàng ta phá sản, bèn giữ nàng ta lại bên mình. Sau đó hắn bắt đầu muốn chiếm hết mọi thứ của nhà họ Tô, cho bạch nguyệt quang một thân phận chính đáng. Hắn tính kế đã lâu nên sau khi cha Tô uỷ quyền cho hắn, chỉ trong thời gian ngắn đã bán cổ phần của nhà họ Tô khiến cha Tô tức chết, hắn còn đuổi mẹ Tô về nông thôn. Sau đó, hắn đón bạch nguyệt quang về nhà họ Tô.


Hắn muốn bạch nguyệt quang danh chính ngôn thuận nên đã hạ độc Tô Thiên Nhiên khiến đối phương chết dần chết mòn, rồi kết hôn với bạch nguyệt quang.

Tô Thiên Nhiên thống hận bản thân không biết ai đã hại chết chính mình, cũng như hại chết người nhà. Sau khi phát hiện mình biến thành ma, có một bóng ma giống như sương đen nói rằng có thể giúp nàng giết chết bọn họ, chỉ cần Tô Thiên Nhiên giao dịch linh hồn.

Tô Thiên Nhiên muốn báo thù, vì thế không chút do dự mà giao dịch.]

Lạc Tử Hâm tiếp nhận cốt truyện xong, hơi hơi nheo mắt, nàng cảm giác câu chuyện gốc vô cùng vi diệu.

Sau khi nữ chính Tô Thiên Nhiên giao dịch linh hồn xong liền im bặt, nam chính và bạch nguyệt quang không có công đạo.

[Thế giới này có tồn tại quỷ thần à?] Lạc Tử Hâm đưa ra nghi vấn.

[486: Tôi không biết... Trừ những thứ trong cốt truyện, hệ thống không phát hiện ra bất kỳ sinh vật bất thường nào.]

Lạc Tử Hâm ngừng hỏi, nàng đã sớm biết hệ thống này vô dụng rồi.

486 tỏ vẻ thực bất đắc dĩ, nhưng hiện giờ ký chủ không hở chút là tự sát mà còn nghe lời đi làm nhiệm vụ, thật sự làm nó rất vui!

Quả nhiên mạo hiểm sửa đổi ký ức của ký chủ là đúng đắn, dù sao chỉ sửa đổi một chút, ký chủ không nhớ lại sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lạc Tử Hâm sắp xếp lại cốt truyện gốc, phát hiện mình đúng lúc được nam chính Hứa An Yến bao nuôi chưa tới một năm.

Khu vườn hoa trước mặt là quà sinh nhật hắn tặng nguyên chủ. Thật ra nguyên chủ không thích lắm nhưng vẫn giả vờ yêu thích nó, giả vờ thuần khiết, tinh khôi và xinh đẹp.

Lạc Tử

Hâm biết nữ chính Tô Thiên Nhiên đêm nay sẽ đến quán bar của một người bạn để tham gia kỷ niệm, vì thế nàng đã nhờ 486 xác định vị trí của quán bar đó.

Hứa An Yến ảo tưởng nguyên chủ là nữ thần thanh lãnh thuần khiết như hoa sen trong núi tuyết, cho nên nguyên chủ tâm cơ ngụy trang thành như vậy. Trang phục của nàng phần lớn đều là váy dài được thiết kế bạch tuyết, làm nổi bật lên khí chất như băng tuyết của mình.

Nàng ta với Hứa An Yến ám muội có mức độ. Hứa An Yến bao nuôi nàng, lại luôn nhún nhường để lấy lòng nàng.

Lạc Tử Hâm thay đồ, khi thời gian gần đến liền ra ngoài tìm Tô Thiên Nhiên.

Dáng vẻ này của nàng xuất hiện ở quán bar rất bắt mắt, chiếc váy màu trắng, mặt mày lạnh lùng, trông như tiên tử bước ra từ núi tuyết. Trong quán bar ngư long hỗn tạp này, nàng càng tỏ ra xuất trần thoát tục.

Nàng ngồi xuống trước quầy, gọi rượu song lại không uống. Nhiều người xung quanh muốn tiến lên bắt chuyện nhưng hơi dè dặt.

Nàng nhoài lên bàn, nhìn về phía Tô Thiên Nhiên, híp mắt lại, đánh giá đối phương.

Tô Thiên Nhiên trông vô cùng thanh tú, là đại tiểu thư được thế hệ giàu có hàm dưỡng mới có thể nuôi ra.

Trong mắt hoa đào xinh đẹp của cô hình như luôn ẩn chứa ý cười dịu dàng, khiến người ta mỗi khi nhìn vào đều cảm thấy cô đang chuyên chú. Cô đứng ở nơi đó, từng sợi tóc hơi xoăn của cô đều vừa phải, cho dù dưới ánh đèn màu rực rỡ trong quán bar, khí chất quanh thân cô cũng vô cùng nhã nhặn và quý phái như một đóa hoa phú quý trong nhân gian.

Có lẽ ánh mắt của Lạc Tử Hâm quá mức tập trung, Tô Thiên Nhiên hiển nhiên chú ý tới nàng. Cô kinh ngạc khi có một người như vậy xuất hiện trong quán bar, cũng kinh ngạc ánh mắt tập trung của đối phương. Tuy nhiên, là một đại tiểu thư luôn mang thiện ý với người khác, cho dù Lạc Tử Hâm nhìn nàng chằm chằm một cách bất lịch sự, nàng cũng không trách cứ mà chỉ mỉm cười và khẽ gật đầu.

Lạc Tử Hâm dừng lại ánh mắt, dứt khoát đứng dậy, cười nhạt đáp lại Tô Thiên Nhiên.

Nàng cười lên rất đẹp, ấm áp như tuyết lạnh đầu mùa đang tan chảy.

Những người xung quanh vốn đã bị nàng hấp dẫn đều bị nụ cười này đánh trúng, ngay cả 486 cũng kinh ngạc than rằng ký chủ cũng có một mặt như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Chỉ là nó khẳng định ký chủ đang giả vờ, bộ dáng ký chủ khi đâm chết Thời Vân Thư đã thành nỗi ám ảnh của nó. Ở trong mắt nó, ký chủ hoàn toàn là một kẻ điên.

Tô Thiên Nhiên lại không có cảm giác gì với Lạc Tử Hâm, dù sao cô là người phụ nữ đã có gia đình, bản thân cũng là người vô cùng xinh đẹp. Mặc dù Lạc Tử Hâm quả thật có chút kinh diễm với cô, nhưng không giống vài tên đàn ông xung quanh đã lăm le, nóng lòng muốn thử như vậy.

Tuy nhiên, cô vẫn có chút tò mò, một cô gái như vậy chạy tới quán bar làm gì? Có vẻ không phải đi cùng bạn bè. Nếu chỉ đơn giản là uống rượu, không khí nơi này thực sự không hợp với nàng, huống chi nàng hình như cũng chưa uống một ngụm nào.

Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy hơi buồn cười, mình lại để ý đến một cô gái nhiều như vậy.

Bạn bè của Tô Thiên Nhiên dõi theo ánh mắt của cô để nhìn Lạc Tử Hâm, họ đều đề nghị muốn đi làm quen một chút. Nhưng vào lúc này, một người đàn ông tới gần Lạc Tử Hâm.

Người đàn ông khoảng 30 đến 40 tuổi, hình như có chút địa vị vì khi gã ta đi đến, nhiều người xung quanh đã lùi lại. Trông gã ta có chút đầy đặn, nhưng vẫn ra dáng đàn ông.

Gã ta ngồi xuống bên cạnh Lạc Tử Hâm, gọi một chai rượu đắt tiền, để người phục vụ rót cho mình một ly, lại rót một ly cho Lạc Tử Hâm.

"Cô em à, hân hạnh uống một ly giúp tôi đi." Người đàn ông đặt ly rượu lên trước mặt Lạc Tử Hâm, cười nói.

Lạc Tử Hâm nhìn thoáng qua ly rượu, đẩy ly rượu trở về.

Người đàn ông có thể được xem là có máu mặt tại thành phố X, đi đến đâu cũng được các cô gái ôm lấy, nhưng ở đây lại bị một cô gái từ chối trước mặt nhiều người, sắc mặt gã ta nhất thời trầm xuống, "Cô em không biết tôi sao? Em nên suy nghĩ kỹ trước khi từ chối."

Lạc Tử Hâm thực sự nhận thức, gã ta là ông chủ của Tiêu Thị Entertainment, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, hiện giờ công ty giải trí của gã ta đang là đầu ngành.

Nhưng Lạc Tử Hâm lại không nể mặt người ta mà thẳng thừng quay đầu, dứt khoát phớt lờ gã ta.

Lần này Tiêu tổng mỉm cười một cách bực dọc, ánh mắt lạnh lùng, cô gái không biết trời cao đất rộng này phải trả giá đắt trong đêm nay.

Mọi người xung quanh gã đều hiểu rằng cô gái này đã đắc tội với Tiêu tổng, không ai dám tiến lên. Chỉ có Tô Thiên Nhiên cau mày, nàng biết loại chuyện này luôn xảy ra trong giới của họ, nhưng cô vẫn cảm thấy thương hại cho cô gái đơn thuần đến mức khó tin trước mặt mình kia, bèn nói một tiếng với bạn bè rồi bước lên.

"Hôm nay là sự kiện kỷ niệm một năm của chúng tôi, mọi người đang chơi vui vẻ, Tiêu tổng nên bình tĩnh lại, đừng so đo với phụ nữ mới tốt." Những lời nàng nói mang theo sự đe doạ, của cải người nhà họ Tô không phải người đàn ông này có thể so sánh, cô không cần khách khí với người như vậy.

Tiêu tổng đương nhiên biết đây là đại tiểu thư bảo bối của nhà họ Tô, nếu đại tiểu thư này lên tiếng, gã ta không dám đụng đến Lạc Tử Hâm nữa. Gã ta hơi chán nản, không rõ vì sao đại tiểu thư này đi ra can thiệp làm gì, không khỏi hỏi, "Cô gái này có quan hệ gì với Tô đại tiểu thư vậy?"

Tô Thiên Nhiên còn chưa kịp trả lời, thì nghe thấy Lạc Tử Hâm vẫn chưa nói câu nào từ nãy đến giờ lại đột nhiên lên tiếng.

Giọng nói của nàng lạnh lùng băng giá như con người của nàng vậy, nàng nói ra những lời khiến Tô Thiên Nhiên phát lạnh cả người.

Nàng nói, "Tôi là tình nhân của Hứa An Yến."

____________

Hoa Hoa có lời muốn nói: bắt đầu vị diện mới thôi nào~ mọi người mau mau lọt hố thôi~~



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện