Chương 5: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến
Khi Thời Vân Thư tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện. Cô mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Ngôn Thành thì tim đập liên hồi, quay đầu lại thì thấy Lạc Tử Hâm đang ngồi bên cửa sổ, cảm xúc hoảng loạn mới từ từ bình tĩnh.
Cả người cô rất đau, đầu cũng rất đau, cô còn nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Cô đang phân hoá thành một Alpha, còn muốn đánh dấu Lạc Tử Hâm ở sân bay.
Thực ra cô cũng có chút may mắn, phân hoá thành Alpha thì có nghĩa là Diệp Ngôn Thành sẽ không bao giờ dây dưa với cô nữa.
"Tiểu Thư, em không sao chứ? Có khó chịu chỗ nào không?" Diệp Ngôn Thành vội vàng quan tâm cô, vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng Thời Vân Thư căn bản không muốn nhìn thấy hắn chút nào.
Hồi kiếp trước của cô, lúc này không phải là lần phân hoá thứ hai. Có thể là lúc ở sân bay có Omega động dục, pheromone nồng nàn đã dẫn dắt cô phân hoá. Cho nên kiếp trước cô phân hoá thành Omega, có phải là do Diệp Ngôn Thành gây ra hay không?
Nghĩ như vậy, cô càng chán ghét người đàn ông trước mặt này hơn.
Cô mới phân hoá thành Alpha nên vẫn không thể khống chế pheromone tốt được. Bởi vì còn phải làm kiểm tra, miếng ức chế chưa được dán lên, hiện giờ cảm xúc chán ghét của cô cùng với pheromone trực tiếp nhắm vào Diệp Ngôn Thành.
Không phải vô cớ mà trước đây hai Alpha luôn cạnh tranh hơn thua nhau, sự thù địch trong pheromonebị đối phương dễ dàng nắm bắt, có thể lập tức khơi dậy bản năng Alpha. Diệp Ngôn Thành vô thức phóng ra pheromone đối kháng trong nháy mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thời Vân Thư như muốn xé nát đối phương.
Rõ ràng chưa đến một khắc trước còn chân thành tha thiết với Thời Vân Thư.
Pheromone của hai Alpha tiết ra so với nhau quả là phi thường. Nhưng may mắn thay, đây là trong đang bệnh viện, hệ thống xả khí sẽ vận hành bất cứ lúc nào nên không có vấn đề gì lớn. Ngay cả Lạc Tử Hâm, người đang ngồi bên cửa sổ cũng chỉ ngửi thấy một chút, không tạo ra nhiều ảnh hưởng cho lắm.
Nhưng Thời Vân Thư vẫn còn ốm nên không phải là đối thủ của Diệp Ngôn Thành. Mà Diệp Ngôn Thành cũng hoàn hồn, lập tức thu hồi pheromone, nhìn Thời Vân Thư với sắc mặt hết sức khó coi.
Hắn vừa ngửi thấy mùi pheromone của đối phương làm hắn chán ghét cực kỳ, suýt chút nữa đã khiến hắn mất khống chế mà quên rằng đây là người hắn yêu.
Bỗng chốc hắn bình tĩnh lại, trìu mến nói với Thời Vân Thư: "Tiểu Thư, em ngoan ngoãn theo anh đi. Chỉ có anh mới có thể bảo vệ em, chỉ có anh yêu em mà thôi. Em xem, chỉ mới mấy ngày đã xảy ra chuyện như vậy rồi. Em yên tâm, anh sẽ chữa lành cho em."
Bảo vệ? Chữa lành?
Thời Vân Thư tức cười. Tại sao trước kia cô không phát hiện bộ mặt thật của người đàn ông này chứ? Quả thực khiến người ta kinh tởm đến tột cùng.
Nàng giận tái mặt, ánh mắt sắt bén, lạnh lùng cự tuyệt: "Không cần đâu Diệp tổng, chúng ta tốt nhất từ nay về sau đường ai nấy đi, đến chết cũng không liên lạc!"
Diệp Ngôn Thành nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn cố nén giận, "Tiểu Thư, em đừng ương bướng nữa. Em biết anh không thích bị cự tuyệt mà."
Lời nói của hắn đầy sự uy hiếp, Thời Vân Thư nhất thời hoảng hốt. Chỉ là cô đã biết Diệp Ngôn Thành sẽ không dễ dàng buông tha cho cô từ lâu, cô dám khiêu khích như vậy là vì Lạc Tử Hâm còn ở đây.
Sự tự tin không thể giải thích của cô báo rằng Lạc Tử Hâm sẽ giúp cô. Thậm chí cô còn thấy Lạc Tử Hâm hiện giờ có lẽ đã không yêu Diệp Ngôn Thành nữa.
Cô nhìn về phía Lạc Tử Hâm, đối phương như đã nhận được tín hiệu của cô, vừa quay đầu thì đúng lúc chạm mắt nhau. Thời Vân Thư đột nhiên cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm, tựa như ao nước ngày hè, mềm mại chảy vào lòng cô.
Nó khiến cô vô cùng phấn khởi.
Tuy cô đang vui mừng khôn xiết nhưng lại có chút lo lắng, chưa kịp nói gì thì Lạc Tử Hâm như đã hiểu ý cô.
Thấy Lạc Tử Hâm xoay người, đưa lưng về phía ánh đèn, đôi mắt vốn lãnh đạm lại càng thêm băng giá. Nàng phẫn nộ nhìn Diệp Ngôn Thành, "Diệp Ngôn Thành, anh có cần tôi phải nhắc lại lời thề mà anh đã nói trước mặt ba mẹ tôi và chú Diệp không?"
"Giờ anh muốn tôi gọi điện hỏi thăm chú Diệp à?"
Giọng điệu của nàng rất nhẹ, nhưng lại càng khiến Diệp Ngôn Thành căm phẫn hơn.
Diệp Ngôn Thành cắn răng, gầm lên: "Lạc Tử Hâm, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?!"
Lạc Tử Hâm hơi ngẩng đầu, trả lời: "Liên quan gì đến anh."
Nàng là một Omega nhu nhược nhưng kiêu căng như một Alpha.
Diệp Ngôn Thành chán ghét dáng vẻ này của nàng. Khi còn nhỏ, nhìn thấy Lạc Tử Hâm dẫn người dạy một Alpha quỳ trên mặt đất như một con chó để cầu xin tha thứ, hắn liền cực kì chán ghét nàng. Mặc dù người phụ nữ này theo đuổi mình nhiều năm như vậy, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo vẫn chưa bao giờ thay đổi. Ba Diệp vẫn luôn để hắn dỗ dành Omega này, điều đó càng làm tăng thêm sự căm ghét của hắn.
Giờ đây, hắn nghe thấy lời này thì đỏ mặt tức giận, bất chấp hình tượng rống to với Lạc Tử Hâm: "Một người phụ nữ độc ác như cô, cả đời này tôi cũng sẽ không thích!"
[Lạc Tử Hâm: Thật là một bài phát biểu kinh điển của bá tổng.]
[486: ...]
Lạc Tử Hâm vừa nói chuyện với 486 ở trong đầu, vừa lạnh lùng nhìn Diệp Ngôn Thành mà không nói gì, âm thầm cười nhạo hắn tự cho là đúng.
Thời Vân Thư đang quan sát ở một bên, tâm trạng hả hê cực kì, cũng học theo giọng điệu lãnh đạm của Lạc Tử Hâm khiến Diệp Ngôn Thành mau mau rời đi.
Diệp Ngôn Thành tức giận không có chỗ phát tiết, lại sợ Lạc Tử Hâm đi tìm ba Diệp thật nên chỉ đành hừ lạnh mở cửa rời đi.
Hắn đóng sầm cửa lại. Thời Vân Thư trừng mắt, mím môi giễu cợt: "Vô năng cuồng nộ." (*bất lực mà phát tiết)
Lạc Tử Hâm nghe thấy thì quay đầu nhìn cô.
Thời Vân Thư cũng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt đối phương và mỉm cười với nàng.
Tiếc là Lạc Tử Hâm vẫn lạnh nhạt, chậm rãi đi tới bên giường bệnh, nói với Thời Vân Thư rằng cô vừa mới trải qua lần phân hoá thứ hai, phân hoá thành Alpha do bị pheromone phân hoá. Pheromone cực kỳ không ổn định, cô cần phải điều trị một thời gian và phải thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra. Trong khoảng thời gian này, để tránh Diệp Ngôn Thành lại đến gây phiền phức, cô sẽ tạm thời ở tại phòng nhỏ của Lạc Tử Hâm.
Thời Vân Thư gật đầu lia lịa. Thực ra cô không để ý đến những gì Lạc Tử Hâm đang nói cho lắm, bây giờ cô đang bị hương sơn trà quấn lấy thần kinh, mùi hương thoang thoảng quanh mũi lại có thể dễ dàng cướp đi toàn bộ tinh lực của cô.
Cô biết đó là mùi pheromone của Lạc Tử Hâm, ở sân bay cô đã ngửi thấy. Cô còn nhìn thấy sau gáy đối phương có dán miếng ức chế, nhưng mùi thơm dịu