Chương 8: Nữ phụ một lòng muốn chết x Nữ chính trùng sinh mà đến
"Tiểu Thư, sao em dám bỏ trốn sau lưng tôi."
Ở kiếp trước Diệp Ngôn Thành đã nói qua câu này rất nhiều lần rồi, mỗi lần bị bắt lại đều bị tra tấn khiến Thời Vân Thư sinh ra nỗi sợ hãi.
Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ngôn Thành khóa chặt lấy cô làm cô bất giác run lên. Đây là bóng ma đã khắc sâu vào linh hồn cô khiến cô không thể diệt sạch được.
Nhưng cô vẫn đứng lên phản kháng, chỉ là lần này Diệp Ngôn Thành quyết tâm muốn bắt được cô. Hắn dẫn theo mười mấy người đến, tiến lên khống chế Lê Âm rồi lại tới khống chế cô.
Sự sợ hãi và phẫn nộ phá tan lý trí của cô. Cô liều lĩnh bộc phát pheromone nồng đậm để đánh bọn họ, đôi mắt cô đỏ hoe như biểu lộ muốn liều mạng với những người kia.
Đây là thời điểm mà khó khăn lắm cô mới nhìn thấy hi vọng, vì sao người đàn ông đó phải đến phá hủy hết lần này tới lần khác?!
Có phải chỉ cần giết hắn, chỉ cần giết hắn thì mình mới có thể chân chính được giải thoát hay không?
Lý trí của Thời Vân Thư đã bị nuốt chửng hầu như không còn. Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt sắc bén như bọc vô số dao găm. Cô nhìn Diệp Ngôn Thành như muốn xé xác đối phương, muốn cắt từng miếng thịt của hắn khiến hắn cũng cảm thấy đau đớn tột cùng.
Giờ phút này, lối đánh liều mạng của Thời Vân Thư vẫn phát huy tác dụng. Cô thực sự lao tới trước mặt Diệp Ngôn Thành và tập kích đối phương một cách mãnh liệt, Diệp Ngôn Thành bị cô đấm một quyền vào mặt nhưng lại nở nụ cười.
Hắn nở nụ cười xót xa nhưng ánh mắt vẫn hèn hạ như vậy, "Tiểu Thư, cái giá mà em phải trả chúng ta có thể từ từ tính."
Hơi thở của Thời Vân Thư dường như đông cứng lại, những màn tra tấn ấy như hiện lên trước mắt cô. Cô lại lao lên lần nữa mà không nhận ra đám vệ sĩ phía sau đã nhìn thẳng vào mình, ngay khi cô vừa di chuyển đã bị vài tên vệ sĩ đánh úp và ép cô xuống đất.
Dù phẫn nộ đến đâu, cô cũng không thể chống lại nhiều người như vậy. Cô bị ghìm chặt xuống đất, chỉ có thể ngẩng đầu một cách chật vật, căm hận nhìn Diệp Ngôn Thành.
Sau đó cô nhìn thấy Diệp Ngôn Thành lấy ra ống thuốc tiêm, cười nói với cô: "Là do em không ngoan, là do em lựa chọn chạy trốn. Tiểu Thư, tôi không muốn làm như vậy với em đâu."
"Nhưng em phải ngoan một chút mới được."
Thời Vân Thư không khỏi run rẩy khi nhìn thấy kim tiêm. Cô nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt cũng không chịu buông ra nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, rơi nước mắt trong tuyệt vọng.
Rốt cuộc, hết lần này đến lần khác cô vẫn không thể trốn thoát, tương lai tươi sáng mà cô hình dung sẽ không bao giờ thuộc về cô.
Cây kim tiêm mỏng dài xuyên qua da cô, xúc cảm độc nhất vô nhị từ chất lỏng lạnh lẽo ấy giống hệt kiếp trước. Cô từ từ ngừng vùng vẫy, và từ từ mất đi ý thức...
Cô là một người bị ông trời bỏ rơi, cho dù sống lại thì chung quy vẫn không thể thoát khỏi vận mệnh này.
...
[486: Ký chủ! Tôi cầu xin cô, nữ chính đã bị nam chính tiêm thuốc và mang đi rồi. Nếu cô không đi, nữ chính sẽ chết chắc!]
Lạc Tử Hâm nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, giả mù giả điếc mặc kệ tiếng la ó của hệ thống.
Kể từ khi sáng nay nàng tự làm tổn thương chính mình thì nàng càng thờ ơ với những chuyện của nữ chính hơn.
Lúc trước 486 không thèm đoái hoài đến nàng, nhưng hiện tại nữ chính đã bị bắt đi rồi! Còn không biết nam chính đời này sẽ làm những chuyện gì, nếu lỡ tay giết chết nữ chính thì sao?!
486 càng nghĩ càng sợ, [Nếu ký chủ cứu nữ chính, tôi sẽ lập tức đổi video về thời cấp hai của Tần Thanh cho cô.]
Lúc này Lạc Tử Hâm mới mở mắt ra, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Chung quy nàng vẫn muốn nhìn Tần Thanh một chút, dù sao đó là Tần Thanh mà nàng chưa từng chứng kiến.
Mà bên kia, Thời Vân Thư đang bị Diệp Ngôn Thành đưa đến một biệt thự ở vùng ngoại ô. Trước khi Thời Vân Thư còn chưa tỉnh lại, Diệp Ngôn Thành đã nhốt cô trong một căn hầm tối tăm và lạnh lẽo.
Kể từ khi Diệp Ngôn Thành điều tra được cô nhờ Lạc Tử Hâm giúp cô bỏ trốn, hắn quyết định vạch mặt, huống hồ cho dù hắn vạch mặt thì thế nào?
Người mà hắn bắt được chính là một Alpha, chẳng qua hắn đố kị với Lạc Tử Hâm vì đã để một Alpha khác tiến vào nhà nàng nên không khống chế được mà bắt người, dù gì bọn họ cũng có hôn ước mà. Một Alpha không quyền không thế không thân phận thì làm sao có thể làm bẩn thanh danh của đại tiểu thư nhà họ Lạc được.
Hắn biện lý do tùy ý như vậy, dù là nhà họ Lạc hay ba Diệp cũng không thể trách tội hắn điều gì.
Thế nhưng hắn không ngờ Lạc Tử Hâm lại có thể tìm được nơi này.
Lúc hắn mua căn biệt thự này, giấu diếm đến mức ngay cả ba Diệp cũng không biết. Hắn đã lên kế hoạch nhốt Thời Vân Thư từ lâu, chỉ có cô gái trong sáng đáng yêu ấy vẫn không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì cô.
Chỉ là Lạc Tử Hâm có thể tìm được nhanh như vậy khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng đối phương chỉ là một Omega yếu ớt chỉ biết tìm cha mẹ mà thôi, hắn tùy tiện lấy lệ cũng có thể ứng phó.
Trong ấn tượng của hắn, Lạc Tử Hâm đã quen hoành hành ngang ngược, lúc này trực tiếp xông vào cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Hắn nhìn Thời Vân Thư vẫn đang hôn mê, xoay người bước ra ngoài.
Hắn gặp Lạc Tử Hâm ở phòng khách, Diệp Ngôn Thành thực sự đã lâu không gặp nàng, mà mỗi cảm nhận của hắn đối với nàng chỉ có phẫn nộ và ghê tởm. Giờ đây vừa thấy mới nhận ra, người này đã khác xưa rất nhiều.
Sắc mặt tái nhợt là một bệnh trạng rõ ràng, dáng vẻ vênh váo hung hăng trước kia cũng không còn nữa, chỉ cần đứng đó thôi mà đã như dùng hết sức lực rồi.
Diệp Ngôn Thành cảm thấy không thể tin được, Omega này thành ra như vậy từ khi nào?
Chỉ là theo hắn, người này nên chết đi là tốt nhất.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại tỏ vẻ hài hòa, chuẩn bị lấy lệ với nàng để cho nàng đứng náo loạn lên. Đáng tiếc Lạc Tử Hâm đã mất kiên nhẫn từ lâu, căn bản không vòng vo với hắn.
Lạc Tử Hâm biết cách đối phó với những người nhất định, nàng không có gì và cũng không sợ gì cả.
Nàng dẫn theo rất nhiều người vào giống như Diệp Ngôn Thành, sẽ không chờ Diệp Ngôn Thành nói cái gì mà trực tiếp kêu người ta đè Diệp Ngôn Thành xuống đất đánh một trận. Đại thiếu gia nào có ăn khổ bao giờ, đau đớn kêu gào một cách thảm hại, kêu một hồi lại chửi Lạc Tử Hâm ác độc, còn chất vấn nàng muốn vạch mặt với nhà họ Diệp hắn à?
Lạc Tử Hâm nhìn hắn, nàng thực sự không hề hứng thú với những điều này mà chỉ ra lệnh đánh gãy tay chân Diệp Ngôn Thành rồi không để ý tới hắn nữa. Sau khi hệ thống cho nàng vị trí chính xác của Thời Vân Thư, nàng liền dẫn theo vài người đến đó.
Thời Vân Thư mới tỉnh dậy không lâu, cô có chút hoảng hốt trong căn phòng mờ tối này. Cô tưởng