Chương 18: Thích
1
Đêm đã khuya.
Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du một tay níu vạt áo của nàng ngủ say như lợn con mà cười nhạt.
Thật đúng là tính cách trẻ con.
Một giây trước vẫn còn âu sầu, khổ sở, trong chớp mắt đã ngủ rồi, còn mang bộ mặt thỏa mãn, vui vẻ, thật là không thể hiểu nổi.
Nàng cúi đầu nhìn mặt của Tiêu Phong Du.
Quả thật là đã có nét mỹ nhân.
Em ấy còn nhỏ.
Tuy ở trong giới giải trí lâu như vậy rồi, nhưng trong lòng mọi người vẫn luôn xem em ấy là một đứa trẻ, nhưng mà...
Hà Vân Hàm không nhịn được nhớ lại trong nháy mắt khăn tắm rơi xuống, một bức phong cảnh kia, mặt nàng ửng đỏ.
Hừ, con đường diễn nghệ sau này của Nguyên Bảo chắc chắn sẽ rất rộng, bây giờ công ty định vị cho em ấy vẫn là thiếu nữ vui vẻ, xán lạn, theo tuổi tác gia tăng, dáng người của em ấy chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng.
Đã lâu lắm rồi không có cùng người khác ngủ chung như thế.
Trong ký ức, khi Hà Vân Hàm còn rất nhỏ đã từng cùng mẹ ngủ chung giường, khi ấy, ba mẹ còn rất yêu nhau, bầu không khí trong nhà vô cùng hòa thuận, sự nghiệp của ba vừa mới khởi đầu, mỗi ngày luôn rất bận rộn, mẹ không than phiền, cũng không quở trách, mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon chờ ba về nhà. Đợi sau khi ba trở về, sẽ hôn một cái lên trán nàng và mẹ. Đôi khi, nàng thể hiện ra tính khí trẻ con, một hai muốn ngủ cùng ba mẹ, mẹ sẽ ôm nàng vào trong lòng ngay, hơi ấm đó, mùi vị đó...
Hà Vân Hàm âm thầm thở dài.
Bây giờ có chăng, sợ rằng cũng chỉ còn là ký ức mà thôi.
Tiêu Phong Du lẩm bẩm một câu, mặt cọ lên chăn, vươn tay ôm eo nàng.
Cứng đờ trong nháy mắt, Hà Vân Hàm nhìn Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du ngủ rất say, thậm chí bộ dáng còn nửa há miệng sắp chảy nước miếng.
Rốt cuộc thì cũng không nỡ lòng đẩy em ấy ra.
Đêm dài đằng đẵng.
Hà Vân Hàm vốn dĩ cho rằng mình sẽ trắng đêm không ngủ, nhưng mà dường như là kỳ tích, nửa đêm về sáng, nàng thế mà lại ngủ rồi.
Loại cảm giác không dựa vào thuốc đi vào giấc ngủ này, đối với nàng mà nói quá xa xỉ.
Tiêu Phong Du dậy trước, cô nhìn Hà Vân Hàm ở bên người mình, cũng sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng thế mà... thế mà lại để mình ôm ngủ cả đêm???
Giấc ngủ của Hà Vân Hàm rất nông, khi Tiêu Phong Du thức dậy cúi người nhìn nàng một khắc đó, thì nàng đã tỉnh rồi, để tránh xấu hổ, nàng không động đậy.
Ánh mắt của Tiêu Phong Du gần như tham lam lưu luyến ở trên mặt của Hà Vân Hàm, nàng hẳn là rất mệt, tuy đã ngủ, nhưng bộ dáng vẫn là tâm sự nặng nề, nhưng thật sự vẫn rất đẹp nha... Không biết vì sao đáy lòng dâng lên một luồng điện ấm áp, cùng với dục vọng bảo hộ, che chở trỗi dậy trước nay chưa từng có, từ bé đến lớn, Tiêu Phong Du luôn là người được các chị gái chăm sóc, dù có chuyện gì cũng không cần cô bận tâm.
Mà bây giờ, cô đã gặp một người, khiến cô muốn dốc hết tất cả mà quan tâm, chăm sóc, loại cảm xúc này quá mãnh liệt, mạnh mẽ đến tưởng chừng phải phá vỡ lòng ngực cô.
Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm Hà Vân Hàm hơn nửa ngày, khẽ nói: "Em sẽ làm được."
Nói xong, cô rón ra rón rén đứng dậy đi rửa mặt, tránh đánh thức Hà Vân Hàm.
Tiêu Phong Du loáng thoáng nghe đạo diễn K nói Hà Vân Hàm bên đó dường như đã có chút chuyện, sau đó, Mễ Tô lão sư cũng có lễ trao giải cực kỳ quan trọng phải tham gia, cho nên nhiệm vụ quay phim hôm nay rất nặng, phải đem nội dung của hai ngày nén vào, sau đó mọi người ngồi xe chuyển máy bay trong đêm.
Dạo này, đều là tổ đạo diễn bố trí người nấu cơm, vì chú ý khẩu vị của những người trẻ tuổi, cơm sáng đa phần đều là nhiều ngọt nhiều dầu mỡ, Tiêu Phong Du thấy mấy hôm nay Hà Vân Hàm đều không ăn được bao nhiêu, cô suy nghĩ sẽ nấu chút đồ ăn nhẹ nhàng cho nàng ăn.
Sáng tinh mơ, không khí rất tốt, Tiêu Phong Du xuống ruộng đào mấy củ khoai lang.
Về nhà, dùng nồi lớn hấp chín, sau đó cô lột vỏ, nghiền nát, xay nhuyễn, thêm một chút mật ong và bột mì, vo thành viên, bỏ vào dầu chiên chín, cô cố ý dùng giấy thấm dầu để hạn chế lượng dầu, vớt từng viên nhỏ vàng óng ra khỏi nồi.
Cô lại mua rất nhiều quả mơ từ nhà bên cạnh, toàn bộ nghiền vụn, để vào nồi lớn, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu nhừ.
Cái này vô cùng thử thách kiên nhẫn và độ lửa, một chút không chú ý sẽ dễ dàng nấu khét.
Chờ khi Hà Vân Hàm đã rửa mặt xong đi ra, mọi người đều đang ăn cơm, tất cả đều khen ngợi tay nghề của Tiêu Phong Du, Tiêu Phong Du ngồi ở bên trong mà lòng dạ để đâu đâu, trong khoảnh khắc thấy nàng ra tới, Nguyên Bảo lập tức đứng lên, trong mắt lóe sáng: "Hà lão sư đến rồi? Mau đến nếm thử."
Tương quả mơ ăn rất ngon.
Đặc mà không ngấy.
Dùng bánh bao nhỏ chấm, ngon miệng lại no bụng.
Viên nhỏ vàng óng cắn xuống một miếng, hàm răng sa vào trong đó, trong miệng sẽ tràn ngập mùi hương.
Tiêu Phong Du ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm, Hà Vân Hàm yên tĩnh nhai kỹ một lúc, khẽ gật đầu với cô.
Trong nháy mắt, Tiêu Phong Du như là trẻ con được khen ngợi, cười như đóa hoa.
Đạo diễn K cười tủm tỉm: "Nhìn xem, thời gian trôi qua thật nhanh, lúc vừa vào đoàn phim, chị nhớ rõ bé Nguyên Bảo còn sợ Hà lão sư của chúng ta lắm cơ mà."
Mễ Tô nhướng mày: "Ồ, thì ra bữa cơm này là Nguyên Bảo nấu cho Hà lão sư."
Đây là cô đang cố ý trêu chọc Tiêu Phong Du, nghĩ em ấy sẽ như người khác, thẹn thùng nói: "Cũng là nấu cho Mễ Tô lão sư nữa."
Ai biết Tiêu Phong Du cúi đầu, biểu cảm nhỏ kia, mang theo chút ngọt ngào và vui vẻ, "Vâng, chính là nấu cho chị ấy đấy."
1
Mọi người: ...
Tuy Hà Vân Hàm cúi đầu, nhưng khóe miệng cười khẽ thì ai nấy đều thấy được.
Ngày này đích thực rất bận rộn.
Mọi người cũng không có tâm thế chơi đùa.
Hoặc là cày cấy ở trên đất, hoặc là ở trên ruộng nô đùa, bọn họ còn phải tự mình hái trái cây rồi đem ra chợ bán.
Lâm Khê Tích và Lạc Nhan đều thuộc da mặt mỏng, lúc này chỉ trông cậy vào Tiêu Phong Du và Tô Mẫn.
Tô Mẫn thẳng thắn nhất, cô mặc một bộ váy đỏ, khoa tay: "Qua đây đi, ông đi qua bà đi lại xin đừng bỏ qua, hãy đến đây xem, trái cây tươi ngon đây~"
Tiêu Phong Du thở dài, "Mẫn Mẫn, mày tém tém chút đi, chúng ta là người buôn bán đứng đắn."
Tô Mẫn: "Chị không để mày xách khăn tay cho chị đã là may lắm rồi, ở đó còn kén cá chọn canh, mày cũng không thèm quan tâm dưới sự nỗ lực của tao đã làm ăn tốt nhường nào."
Thân người của cô vốn dĩ lớn lên đã quyến rũ, ánh mắt đào hoa, không nói chuyện điệu đà như vậy cũng đã cám dỗ người ta, càng không cần phô bày ra.
Cảnh chụp cuối cùng lấy hai người đấu võ mồm kết thúc.
Trên đường trở về, lộ trình vô cùng gấp rút, biểu tình của Hà Vân Hàm vẫn luôn rất nghiêm túc.
Thánh Hoàng bên đó xảy ra chút vấn đề, dường như có liên quan tới nàng.
Đây là Tiêu Phong Du mơ hồ biết được, cô vì nàng lo lắng, đồng thời trong lòng lại dâng lên một cảm giác trống vắng.
Không biết bao giờ mới đến lần quay tiếp theo.
Trong khoảng thời gian này, liệu bọn họ có thể gặp mặt nhau không?
Trải qua một ngày một đêm bận rộn, cuối cùng cũng lên được máy bay.
Tiêu Phong Du và Hà Vân Hàm ngồi cùng nhau, nhìn hai mắt nàng vì thức đêm mà đỏ lên, Tiêu Phong Du đau lòng theo, cô lén gửi một tin nhắn, sau khi nhìn thấy hồi âm, lòng cô an tâm một chút.
Bộ dáng Hà Vân Hàm vẫn là quen chịu đựng tất cả mọi chuyện, tuy sự tình gấp gáp, nhưng nàng cái gì cũng không nói, yên lặng giống như du khách bình thường.
Tới nơi.
Xuống máy bay, Tiêu Phong Du giúp nàng cầm hành lý để lên xe.
Giây phút đóng cửa xe, Hà Vân Hàm nhìn cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, cảm ơn."
Tiêu Phong Du nhìn chăm chú vào mắt nàng: "Chị cũng thế."
Hà Vân Hàm gật đầu, nàng thật sâu nhìn vào mắt Tiêu Phong Du rồi ngồi lên xe chạy vụt đi.
Nàng quả thực rất sốt ruột.
Không hề nghỉ ngơi mà đến thẳng công ty, tuy Hà Vân Hàm rất mỏi mệt, nhưng vẫn ưu tiên xử lý chuyện cấp bách trước.
Giờ này trời tờ mờ sáng.
Na Na nhìn sắc mặt nàng tái nhợt: "Vân Hàm, chị thực sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?"
Hà Vân Hàm lắc đầu, nhìn bản báo cáo ở trong tay, "Là bên đó à?"
Tuy rằng nói như thế có chút tàn nhẫn, nhưng giờ phút quan trọng này Na Na cũng không dám dấu diếm chút gì, cô gật đầu: "Bác trai quả thật...quả thật có ý đồ chuyển nhượng cổ phần."
"Hừm." Hà Vân Hàm cười lạnh, "Chỉ là ý đồ thôi sao?"
Na Na là trợ thủ đắc lực của Hà Vân Hàm, lại còn giống như là người thân, nhưng giờ đây nhìn thấy bộ dáng căng thẳng này