Chương 33: Mình là cô bé thuần khiết
Mưa vẫn đang rơi tí tách.
Nhưng phần lạnh lẽo và rét mướt này toàn bộ đã bị Tiêu Phong Du cản lại, cô nhìn Hà Vân Hàm ngây ngốc nhìn mình, cười rồi ngồi xổm xuống, một tay bung dù, một tay khác ôm lấy nàng, "Đang quay phim truyền hình à? Cần em vứt dù đi luôn hông, hai chúng mình dầm mưa lãng mạn một xíu hen?"
Dứt lời, cô vứt dù đi, hai tay ôm chặt lấy nàng.
Khi thân thể ấm nóng hầm hập, mang theo hơi thở quen thuộc đem mình ôm vào ngực, Hà Vân Hàm có thể nhận thấy đây rõ ràng là thật chứ không phải giả, lúc này, trong lòng của nàng sóng gió cuộn trào: "Nguyên...Nguyên Bảo..."
"Ơi, là em nè." Tiêu Phong Du khẽ hôn lên trán của Hà Vân Hàm, "Em trở lại rồi, không đi nữa, dù cho chị có đuổi em cũng sẽ không đi đâu."
Mặc kệ cái gì gọi là tự trọng, mặc kệ cái gì gọi là sĩ diện, bây giờ, Nguyên Bảo chỉ muốn cho Hà Vân Hàm an tâm.
Còn muốn đuổi cô đi nữa cơ đấy?
Rõ ràng là không nỡ đuổi, chị Hà nhà cô sao có thể đối xử tàn nhẫn với mình như thế được chứ? Suy nghĩ cho tất cả mọi người, nhưng lại tự mình che giấu hết thảy đau thương, lặng lẽ liếm láp miệng vết thương ấy.
"Đi thôi, ở chỗ này lạnh lắm." Tiêu Phong Du sờ lên tóc Hà Vân Hàm, sắc mặt của Hà Vân Hàm nhợt nhạt, môi không có huyết sắc, Nguyên Bảo đau lòng chết đi được.
Có lẽ là tê dại, có lẽ là đã quen rồi, Hà Vân Hàm không cảm thấy lạnh nữa, nhưng nàng lo lắng Nguyên Bảo sẽ cảm lạnh, gật đầu đứng dậy, vì ngồi xổm quá lâu, khi đứng lên chân hơi tê tê, nàng loạng choạng suýt tí nữa là ngã nhào, một tay Tiêu Phong Du kéo nàng lại, cô cúi đầu nhìn Hà Vân Hàm ở trong lòng ngực của mình, đôi mắt lấp lánh đong đầy tình cảm...nếu không phải là kiêng dè địa điểm này, Nguyên Bảo không kiềm chế được lòng mình mà hôn xuống rồi.
Lên xe.
Tiêu Phong Du mở máy sưởi lên, lau mình và tóc giùm Hà Vân Hàm, tìm tấm chăn ra quấn cho nàng: "Về nhà hẵng tắm nước ấm, bây giờ chị không được cảm lạnh."
Thân thể của chị ấy bây giờ không có sức đề kháng gì, nếu như cảm lạnh thì sẽ rất khó giải quyết.
Hà Vân Hàm như thể không có phản ứng gì, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong Du.
Tiêu Phong Du cười, nghiêng người lên trước hôn lên trán Vân Hàm: "Cảm nhận được hông?"
Phần ấm áp đó, phần dịu dàng đó, làm cho lòng của Hà Vân Hàm lún xuống một mảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Phong Du nhìn chăm chú vào chị ấy, "Vân Hàm, là em, em là Nguyên Bảo, em thật sự tới đón chị."
Hà Vân Hàm như thế này làm lòng cô đau xót.
Hà Vân Hàm không nói gì nữa, đáy mắt lại rưng rưng nước mắt, Tiêu Phong Du cầm tay nàng, "Về nhà thôi."
Giờ phút này, hai chữ "về nhà" nghe sao mà mê hoặc quá.
Trái tim Hà Vân Hàm vốn đã trống rỗng, nàng muốn từ bỏ, nhưng mà...Nguyên Bảo đã xuất hiện, em ấy cứ như thế, luôn xuất hiện mà không hề báo trước, cuốn lên sự lưu luyến của nàng đối với thế giới này.
Tiêu Phong Du lái xe, biểu cảm thả lỏng, trong xe mở nhạc khiến Hà Vân Hàm nghe mà thất thần.
--Nếu như lúc đầu người chẳng tìm tới em
Sẽ không khiến em phải từ bỏ cuộc sống cô độc kia (Bài hát Màu xanh –Trần Tuyết Ngưng)
...
Mưa rơi, mặt đường hơi trơn trợt, tốc độ lái xe của Tiêu Phong Du không nhanh, cũng may là không có kẹt xe nên chỉ nửa giờ hai người đã về tới nhà.
Cửa nhà vừa mở ra.
Nguyên Bảo kinh ngạc thấy Hà mẹ đang ngồi trên sô pha, TV không mở, điện thoại không cầm, bà ấy cứ như thế mà ngồi ở sô pha, thờ ơ nhìn lên trần nhà.
Giây phút ấy, biểu cảm của bà cực kỳ giống với Vân Hàm.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà chầm chậm quay đầu sang, thấy Phong Du và Vân Hàm đi vào, gật đầu, đứng dậy về phòng.
Tiêu Phong Du hiểu, đây là bà ấy đang sợ hãi trong lòng, Hà mẹ biết Vân Hàm đi nghĩa địa thăm Vân Dạng, sợ chị ấy sẽ có chuyện gì, nhưng mà không dám hỏi, không dám nghĩ tới, chỉ có thể ngồi chờ ngây ngốc như vậy.
Hai mẹ con này thật là.
Tiêu Phong Du khẽ than thở trong lòng, cô nhìn Hà Vân Hàm, dường như sau khi về tới nhà, chị ấy đã lấy lại tinh thần, biểu cảm cũng lạnh xuống.
Tiêu Phong Du đã chuẩn bị tâm lí kĩ, không để ý tới chị ấy, tự mình ngân nga hát vu vơ, vui vẻ mà nấu canh gừng, cô lấy hai tay sờ dái tai của Hà Vân Hàm, "Sờ sờ, sờ sờ thì sẽ không nóng nữa."
Độ ấm ấy đột nhiên gần kề, làm Hà Vân Hàm khẽ run lên một cái.
Tiêu Phong Du cười tít mắt nhìn nàng, hai tay còn sờ lên dái tai của nàng, hai người kề sát nhau, sự lấp lánh rực rỡ trong mắt của em ấy chảy vào lòng nàng, khiến cho toàn bộ những lời nàng định nói đều bị nghẹn ở cổ họng.
"Em biết chị muốn nói gì."
Tay của Tiêu Phong Du trượt tới hai má của nàng, như là đang nâng bảo bối: "Chị đã chậm quá rồi đó, từ lúc đầu chậm chạp trong việc bế tắt, đau đớn, do dự, sau lại lý tính chiến thắng tình cảm, lại cảm thấy không nên đối với em như vậy, em không nên dây dưa với chị, không nên chậm trễ việc học, chậm trễ sự nghiệp, phải nên theo đuổi cuộc sống tốt đẹp của mình, đúng không?"
Sự giận dỗi này như đã vạch trần những lời Hà Vân Hàm định nói.
Một chuỗi lời nói sắc bén, lại không chút nể nang.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Phong Du bày ra một mặt mạnh mẽ ở trước mặt nàng, Tiêu Phong Du nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: "Nhưng mà, Vân Hàm nè, chị có từng hỏi qua em chưa, cuộc sống tốt đẹp mà em muốn là như thế nào?"
Hà Vân Hàm im lặng.
Tiêu Phong Du: "Em đã tạm nghỉ học, sự nghiệp biểu diễn cũng ngừng lại một năm."
Hà Vân Hàm đột nhiên nhìn em ấy, ánh mắt sắc bén như vầy, nếu là ở ngày thường, Tiêu Phong Du sẽ sợ gần chết, lần này, tuy đã chuẩn bị trước, nhưng lòng không cố gắng được mà run cầm cập, cô hít một hơi thật sâu, tăng thêm dũng khí: "Vân Hàm, chị biết không? Hồi còn nhỏ, ba mẹ mất đột ngột, có một dạo, nhà của em ngay cả đói no cũng là vấn đề, em biết chị gái và bà nội trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có hết thảy như bây giờ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thật sự. Em rất thỏa mãn, rất cảm ơn, ông trời đã đối với em quá tốt."
Thân mình của Hà Vân Hàm lại cứng đờ, đây là lần đầu tiên Nguyên Bảo chủ động kể với nàng về chuyện trong nhà.
Tiêu Phong Du: "Khi còn nhỏ đã gánh vác cả một nhà, em biết nỗi khổ trong lòng chị mình, em không biết giúp đỡ từ đâu, chỉ có thể chăm chỉ học tập, em đã nhảy lớp một lần, nếu như căn cứ vào tuổi tác đi học ở quê em mà nói thì bây giờ em hẳn là lớp 12. Em vẫn luôn nghĩ, ông trời ban tặng cho em bộ não thông minh này để em tranh thủ được thời gian một năm là vì sao, bây giờ thì em hiểu rồi."
Cô nhìn vào mắt Hà Vân Hàm: "Là vì gặp được chị."
Vì gặp chị ấy, yêu chị ấy, cùng chị ấy trải qua cửa ải khó khăn trong cuộc sống.
Khoảnh khắc đó, nước mắt của Hà Vân Hàm không khống chế được mà theo khóe mắt chảy xuống.
Nàng đã nghe qua rất nhiều lời tỏ tình.
Chỉ có lần này, là cạy được trái tim của nàng ra.
Tiêu Phong Du: "Cho nên, Vân Hàm à, ông trời đã cho em rất nhiều rất nhiều, em rất cảm kích, rất thỏa mãn, chỉ cầu xin chị, đừng bảo em rời đi, để em tiếp tục hạnh phúc đi nha."
Để em tiếp tục hạnh phúc...
Đây là điều Hà Vân Hàm vẫn luôn hi vọng, chờ mong.
Trong nháy mắt, tất cả đường lui dường như đã bị Tiêu Phong Du bịt kín, em ấy không thể thối lui, trái tim chịu sự dằn vặt trăm nghìn lần cũng phải đầu hàng.
Khoảnh khắc khi Hà Vân