Chương 42: Ai ghen
----Em cứ việc thử xem.
Nguyên Bảo bị khựng lại, cô dường như nhớ rõ......Đêm qua, người nào đó nói cô nhất định phải đưa tình cảm thật vào để diễn.
Viên Ngọc ăn bánh bao hớn ha hớn hở nói chuyện thay Nguyên Bảo: "Hong seo hong seo, cảnh hôn thì đưa người khác thế, Phong Khiển tự mình có cách mà."
Chị gái thân thiết trong nhà cũng lên tiếng rồi, Hà tổng chung quy cũng không thể nào không nể mặt mũi?
Hà Vân Hàm nhìn Viên Ngọc, nhưng không trả lời, quay sang nhìn Lâm Khê Tích: "Khê Tích, bộ phim tiếp theo của em, sư phụ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."
3
Viên Ngọc đơ người, bánh bao ở trong miệng nôn không được mà nuốt cũng không xong.
Lâm Khê Tích quẫn bách nhìn sư phụ, lại giận dữ liếc nhìn qua Viên Ngọc, không thấy sư phụ nổi giận sao? Xía vô làm gì?
Viên Ngọc và Nguyên Bảo giải quyết cho tốt.
Chủ yếu nhất là bộ phim này, người ta đã nói rõ ràng, là Tiêu Phong Khiển tự mình duyệt, Phong Khiển không sợ, đáng sợ là người phụ nữ đứng sau lưng - Tô Tần, Hà Vân Hàm chẳng lẽ lại đánh bừa?
Hà Vân Hàm đặt chén đũa xuống, đi đến bên cạnh bà nội Tiêu, nàng ngồi xổm xuống nhìn bà nội: "Bà nội ~"
2
Âm thanh "Bà nội" này làm tan vở trái tim của bà nội Tiêu, âm thanh vừa mềm mỏng vừa nhẹ như bông vừa giòn tan.
Nguyên Bảo trợn tròn mắt, quen biết lâu như vậy, lão Hà cũng chưa làm nũng với cô như vậy!
Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gãi gãi cánh tay của bà nội Tiêu, "Bà nội ~"
Gì cũng chưa nói, nhưng cái âm thanh này, ánh mắt kia, bà nội Tiêu say rồi, bà vung tay lên: "Nguyên Bảo, lấy điện thoại của bà tới đây!"
3
Không khí này toàn bộ nổ tung.
Nguyên Bảo cẩn thận từng li từng tí đem điện thoại dành cho người lớn tuổi qua cho bà nội.
— Ranh con, bản thân hạnh phúc rồi thì bắt đầu tung hoành phải không? Muốn bắt nạt Vân Hàm, miễn nha con!
7
..........
Nguyên Bảo cuối đầu, đôi mắt chuyển động tròn, Viên Ngọc cũng không dám lên tiếng, Lâm Khê Tích càng không dám cãi lại sư phụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất thời, Hà Vân Hàm đại chấn tám hướng.
Nàng ngược lại không có phản ứng gì, mỉm cười với bà nội, người không biết còn cho rằng nụ cười ấy là muốn giết chết ai.
Ngay sau đó, nàng đứng dậy, "Nguyên Bảo".
Tiêu Phong Du rùng mình một cái, tiêu rồi, ma trảo lại tới.
Hà Vân Hàm: "Em qua đây một lát."
Nguyên Bảo cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm quở trách bước vào phòng.
Người vừa đi, Viên Ngọc một hô một hơi, "Quý bà thật là lợi hại."
"Không cho phép nói sư phụ em như thế!"
"Không cho phép nói cháu dâu bà như thế!"
"Không cho phép nói con gái dì như thế!"
..........
4
Giết ba lần liên tiếp, máu bắn tung tóe làm cho Viên Ngọc bị giết ngay tại chỗ, nàng nhìn Lâm Khê Tích, Lâm Khê Tích mím môi, tên ngốc này, cũng không biết lỡ có một ngày cả hai người thật sự ở cùng nhau, thì Vân Hàm là cái gì của cô?
Cái vai vế này cũng thật lộn xộn.
1
Vân Hàm là honey của Nguyên Bảo.
Viên Ngọc và nàng lại trong một mối quan hệ.
Mà Nguyên Bảo lại là em gái từ lúc nhỏ của Viên Ngọc.
..........
Lâm Khê Tích thở dài, Viên Ngọc - cái con người thần kinh như gỗ còn không hiểu rõ tâm ý của nữ nhân, ở bên kia trêu chọc bà nội Tiêu, "Bà nội, bà dị là hong được ròi, hai đứa cháu gái sinh ra đều bị áp bách."
Thật ra cô muốn nói là bị đè rồi, nhưng sợ lão thái thái trong lúc nhất thời chịu không nổi.
Bà nội Tiêu ăn một muỗng cháo, "Haizz, Ngọc Nhi, mau tự lo cho chính mình đi, bị áp cũng tốt hơn là độc thân."
4
Nguyên Bảo:.....
Này này này, đừng bắt nạt người như vậy chứ!
Ngoài phòng, trò chuyện sôi nổi, còn không khí trong phòng lại lạnh như nước đá.
Hà Vân Hàm khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Nguyên Bảo: "Em nghĩ kỹ chưa? Muốn diễn vai này?"
Nguyên Bảo muốn cười nhìn Hà Vân Hàm, "Vân Hàm, chị cũng dùng ngữ khí khi nãy nói với bà nội nói chuyện với em đi."
Hà Vân Hàm:......
Cái con người này, đầu óc như thế nào lại không giống với người khác?
Nguyên Bảo tiến lên ôm lấy Hà Vân Hàm, làm nũng: "Chộ ôi, em đây không phải là vì tương lai sao? Đợi chúng ta trở về, em còn phải nuôi gia đình nữa."
Hà Vân Hàm ánh mắt có chút trống rỗng.
Trở về?
Trở về thành phố ồn ào kia ư? Trở về giới giải trí lầy lội? Trở về.....
"Ây ây ây, sao vậy?" Phong Du nhìn Hà Vân Hàm có chút lo lắng, "Em chỉ thuận miệng nói thôi, Vân Hàm, nếu chị không muốn, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở đây. Em gần đây có liên lạc rồi, đã bàn bạc địa phương tốt, chuẩn bị mở cái siêu thị nhỏ để tiện cho dân."
Đây là tâm nguyện từ nhỏ của cô, Hà Vân Hàm nghe xong không nói lên lời, Nguyên Bảo đã lén lút làm rồi.
Hà Vân Hàm: "Vai diễn của em ——"
Nguyên Bảo:......
Hà lão sư thật sự lợi hại, cô dời chủ đề đi được cả nửa ngày, người ta vẫn không nhượng bộ.
Nguyên Bảo vui vẻ, "Yên tâm đi, chị không nghe thấy chị ấy vừa dùng giọng điệu tức giận nói chuyện với em sao, nói sau này kịch bản đổi lại một chút, để cho bà nội đừng quấy rầy A Tần của chị ấy."
Trước đó, cả hai cháu gái đều vui đùa cùng với bà nội, nhưng khi có người yêu, giống như đều có điểm yếu, bà nội đâm nhát nào là chuẩn nhát đấy.
Hà Vân Hàm suy nghĩ trong chốc lát, "Em với Niên Duyên có quan hệ như thế nào?"
Mấy vấn đề trên mạng như này, Tiêu Phong Du phải trả lời cho tốt, "Bên ngoài toàn truyền tai tiếng, thực chất đều là ý muốn của công ty ép buộc lăng xê, không có gì hết, có thể hắn vào vòng quá sớm, tương đối lợi thế, theo lý thuyết——" Nguyên Bảo sờ cằm: "Với thân phận và địa vị hiện giờ của em, hắn không nên đồng ý nhận vai diễn phối hợp này."
Ánh mắt Hà Vân Hàm thay đổi: "Phân thận gì? Địa vị gì? Em bị sao vậy?"
Nguyên Bảo:...............
Ai u chời đắt cơi!
Vân Hàm như vầy thật là đáng yêu chớt đi được.
Nguyên Bảo: "Nói không chừng lúc này hắn muốn nhận diễn cái này, thật ra có khả năng trước kia là em trách nhầm hắn? Em luôn cảm thấy hắn là người không có lưu lượng sớm như vậy, ai ngờ đâu."
Hà Vân Hàm đi đến bên cạnh Nguyên Bảo, nắm cằm cô: "Đừng khen người khác trước mặt chị."
Đôi mắt của Nguyên Bảo đã biến thành hoa đào, "Vân Hàm, chị như vậy quả thực là vừa ngầu vừa đẹp, nếu không......Em lại khen, để chị đổi cách trêu ghẹo em?"
Nguyên Bảo nhấc tay lên, kéo mạnh quần áo trên vai xuống, "Nhen?"
2
Hà Vân Hàm:.....
Cùng người như Nguyên Bảo ở bên nhau như vậy, mỗi ngày không lo vui vẻ.
Cô vui vẻ, tự nhiên nhớ đến người thân nhất.
Trên đời này, ngoài Vân Hàm và người nhà, thân thiết nhất chính là Viên Ngọc.
Nguyên Bảo và Viên Ngọc đi câu cá, cô hỏi: "Chị, em cảm giác lần này ánh mắt của Khê Tích nhìn chị so với trước đây hơi khang khác, hai người có tiến triển gì à?"
Viên Ngọc thở dài: "Không có tiến triển gì, vẫn như cũ, chưa kiss qua."
Chân Nguyên Bảo mềm nhũn, cần câu thiếu điều rớt xuống đất, "Sao chị có thể đơn thuần khô khan như vậy! Chưa kiss qua là không có tiến triển hả??? Sao mà chị không có nhạy cảm gì hết vậy!"
Viên Ngọc bị nói đến uất ức, nước mắt lưng tròng nhìn Nguyên Bảo: "Bộ chị nói hong đúng hả? Vậy em nói nắm tay hay ôm hôn thân mật có liên quan gì đến đại biểu có tiến triển?"
Nguyên Bảo:......
Chị gái ngốc nghếch của cô còn có cái định nghĩa này.
Viên Ngọc ngữa đầu nhìn bầu trời: "Chị cũng cảm thấy thật khó, bất quá Khê Tích hình như không có cự tuyệt như trước kia, Nguyên Bảo, em với Vân Hàm ở bên nhau như thế nào?"
Nguyên Bảo im lặng trầm ngâm một lúc, nhớ tới trước kia đau khổ, không muốn chị gái trải qua, "Chị câu dẫn chưa? Câu dẫn thử xem?"
Viên Ngọc xua tay: "NO! Gái tân mà bị từ chối sẽ không thể chịu nổi đâu, kiếp này, trừ phi hai chữ Viên Ngọc của chị viết ngược lại, bằng không đừng nghĩ đến việc chịu đựng!"
..........
Buổi tối.
Nguyên Bảo nói rằng sẽ đem cá hôm nay câu được chuẩn bị một chút, tự tay nấu món sở trường