Chương 48: Để em chọn.
---- Thật đáng tiếc khi chị không đi lồng tiếng đó.
Tiêu Hựu nấc lên một cái, "Chị sẽ xem như đó là một lời khen." Bỗng dưng cô nhớ tới Phùng Yến, trước đây cứ đêm muộn hai người lại gọi điện cho nhau, tuy cô lạnh nhạt, nói với Phùng Yến rằng muốn cúp máy, ấy vậy mà Phùng Yến lại bảo: "Giọng cậu hay thật đấy, cứ như mấy diễn viên lồng tiếng."
Nhớ lại chuyện trước đây, Tiêu Hựu không kìm được thả ra một tiếng, "Ừm."
Một tiếng "Ừm" này, khiến cho mặt Nguyên Bảo ửng đỏ, cô căm phẫn quơ lấy ngọn cỏ dưới đất ném về Tiêu Hựu: "Tiêu tổng, em yêu Vân Hàm, chị có quyến rũ em cũng vô dụng!"
Tiêu Hựu ho một tiếng, vội vàng ngồi dậy, hất tóc: "Nói bậy bạ gì thế? Chị chỉ đang tập trung suy nghĩ đó mà
thôi? Còn nữa, hai chúng ta đều cùng thuộc tính, đều là công, ai quyến rũ ai chứ."
1
Nguyên Bảo bĩu môi, cúi xuống hái nấm: "Em với chị không cùng thuộc tính đâu."
Tiêu tổng mà là công á?
Đứng từ xa là có thể ngửi ra mùi thụ rồi, đúng là nói dối không chớp mắt.
Tiêu Hựu nhặt cành cây dưới đất lên, tỏ vẻ nói: "Thời gian dạy học của cô giáo Tiêu bắt đầu."
Chuyện này suy cho cùng, là do Nguyên Bảo không có kinh nghiệm, cô còn nghiêm túc đặt rổ sang một bên, ngồi trên cỏ nhìn Tiêu Hựu.
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Tiêu Hựu có chút buồn cười, trông đáng yêu ghê, nhìn ánh mắt trong vắt đó kìa, chậc chậc, Vân Hàm cong dưới tay của cô cũng xứng lắm.
Tiêu Hựu: "Con người chị ăn ngay nói thẳng không thích lòng vòng, nói trước là cần thu học phí, buổi trưa chị muốn ăn gà hầm nấm."
Nguyên Bảo: ...
Nói thì nói đi, mắc gì Tiêu tổng lại dở cái giọng đó, lẽ nào là quen thói õng ẹo?
Tiêu Hựu: "Trước hết em nói chị nghe xem, em cho rằng phải làm sao mới tấn công thành công?"
Cô giáo trước mắt phải nắm được thóp học sinh.
Nguyên Bảo thấy bản thân mình trước đây từng cố quyến rũ không ít, nhưng không mấy hiệu quả, "Cường thủ hào đoạt*."
*(Dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành-cướp lấy thứ mình muốn.)
Tiêu Hữu: "...Em làm hơi quá đó, cái đó là ở thời bà nội chị mới áp dụng. Còn nữa, hai người các em đều ở chung một chỗ, em cướp cái khỉ gì?"
Nguyên Bảo bĩu môi, "Thế theo chị thì phải làm sao?"
Tiêu Hựu: "Em từng thử mặc đồ ngủ sexy quyến rũ chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Bảo: "Đồ ngủ sexy? Từ đầu đến cuối, lúc ấy tụi em còn chưa bên nhau thì em đã đem ngực mình cho chị ấy nhìn rồi."
Tim Tiêu Hựu bỗng nổ một tiếng "Bụp" như bị xoáy bất ngờ.
3
Mẹ ơi, được ghê, con nhỏ này, lại có thể làm chuyện cô muốn mà chưa dám làm.
"Rồi Vân Hàm phản ứng ra sao?"
Tiêu Hựu hướng dẫn từng bước, trong đầu thử nghĩ nếu đó là Phùng Yến thì thế nào, sẽ phản ứng gì? Đỏ mặt chăng? Không, thẹn thùng không có trong từ điển của người phụ nữ ấy, cô ta ắt sẽ nói: "Nếu Tiêu tổng đã mời, tôi đây không khách sáo nữa."
Nguyên Bảo thở dài: "Đỏ mặt, có điều không có sau đó."
Tiêu Hữu dùng cành cây nguệch ngoạc dưới đất: "Đúng thế, chị nói em nghe, các cô ấy là vậy đó, do bị đè nén quá lâu. Em mới quyến rũ vài lần mà nhận thất bại, chắc chắn là do không có tiếng trống cổ vũ tinh thần thêm hăng hái, em nghe chị nói nè... blablabla..."
Cô giáo Tiêu dạy học rất tỉ mỉ, không chỉ bày một ít phương án quy trình cần chú ý, còn nói thêm một vài kỹ năng cụ thể trong chuyện ấy.
Lập tức mặt Nguyên Bảo đỏ bừng, đầu óc toàn ve chai lông vịt (chuyện 18+), cô mang nấm về nhà.
Bước vào cửa.
Hà Vân Hàm vừa tỉnh giấc, cô thay một cái đầm dài trắng, tóc xõa, bước đến bên cạnh Nguyên Bảo nhìn vào cái sọt: "Đi lâu như vậy, mà chỉ được có nhiêu đây thôi á?"
Nguyên Bảo nhìn Hà Vân Hàm, dùng một tay kéo cô lại, áp vào trong ngực mình: "Em đi tắm trước."
Giọng nói ấy, ánh mắt ấy, khiến Hà Vân Hàm sửng sốt.
Nguyên Bảo hít một hơi thật sâu, buông cô ra bỏ vào nhà.
Hà Vân Hàm tức khắc quay lại, "Tiêu tổng, cô đã làm gì?"
Tiêu Hựu: ...
Đậu xanh, có cần sắc bén như vậy không, liếc có một cái mà như muốn vạch trần cô ra luôn, thật mất mặt quá.
Tiêu Hữu rửa tay sạch sẽ, cởi giày phóng lên giường ăn táo: "Tôi có thể làm gì chứ? Tôi đường đường là một tổng tài, còn giúp em ấy hái nấm, cô còn thái độ như thế, tôi dám làm gì em ấy đâu?"
Quào, vừa nãy Nguyên Bảo ôm một cái dứt khoát trông mạnh mẽ ghê, quả nhiên có tố chất làm công.
Hà Vân Hàm nhíu mày, khoanh hai tay nhìn Tiêu Hựu.
Lúc Nguyên Bảo ra ngoài rất tốt, vô cùng vui vẻ, thế quái lúc về lại ánh mắt lại phức tạp nhìn môi cô chằm chằm, nhìn kỹ lại còn thấy thường có tần suất nuốt nước bọt ba lần nữa, chắc chắn Tiêu tổng đã nói gì đó.
1
Hà Vân Hàm: "Cô đừng có dạy hư em ấy."
Tiêu Hựu hừ lạnh: "Cái gì mà dạy hư, kia chẳng qua là bản chất vốn có của Nguyên Bảo nhà cô thôi."
Chuyện này còn cần phải dạy sao? Rành rành là bản năng kia mà?
Hà Vân Hàm nhướng mày: "Tiêu tổng, muốn khiêu chiến với tôi?"
Tiêu Hựu thấy bà nội và Mẹ Hà vừa nói vừa cười tay cầm đồ ki hốt rác đi vào phòng, cô liền cao giọng: "Khiến chiến cô đó."
Vân Hàm ngấm ngầm chịu đựng, do có tiền bối trước mặt chắc chắn không dám nói gì.
Quả nhiên, hai người lớn tuổi tiến vào phòng, Hà Vân Hàm ráng nuốt cục tức xuống, mẹ Hà nhìn cô, ho một cái: "Vân Hàm nè, con mang lê đi rửa đi, chẳng phải Nguyên Bảo nói muốn nấu nước lê sao?"
Hà Vân Hàm nhận lấy, cầm lê đi ra ngoài sân, "Mẹ, mẹ đỡ ho chút nào chưa?
Mẹ Hà cười trừ: "Uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi."
Tiêu Hựu khoái chí nhìn Hà Vân Hàm ra ngoài, cô dương dương tự đắc, quyết định giúp đỡ nhóc Nguyên Bảo, "Nội ơi, có rượu trắng không ạ?"
Bà nội Tiêu hiếu kỳ nhìn cô, "Con muốn uống hả? Trong nhà có ủ một ít, có nồng độ hơi cao."
Tiêu Hựu: "Con chỉ cần một chút thôi."
"Ồ." Bà nội Tiêu chỉ vào cái tủ trong tường, "Đằng đó đấy."
Tiêu Hữu trông rất vui vẻ, cô tới mượn bà nội Tiêu một cái bình nhỏ, mang hũ rượu lớn tự ủ ra trích sang cái bình nhỏ, còn bỏ thêm vài cánh hoa vào trong.
Bà nội Tiêu nhìn Tiêu Hựu một cách khó hiểu.
Đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Vừa trích rượu vừa cười?
Nhân lúc Nguyên Bảo tắm xong đang sấy tóc, Tiêu Hựu gõ cửa đi vào, đem theo bình rượu nhỏ đưa cho Nguyên Bảo: "Nè, chị nghĩ cho em đó."
2
"Đây là cái gì?"
Phong Du vừa tắm xong, làn da trắng trẻo hồng hào, ánh mắt trong ngần, Tiêu Hựu hít một hơi sâu, "Em đúng thật là xinh đẹp, xin đừng dùng ánh mắt ấy nhìn chị, nếu không vì trong lòng đã người, chắc chắn sẽ cua em."
1
Nguyên Bảo hét lớn, "Vân Hàm, Tiêu tổng giở thói lưu..."
Chưa kịp nói hết, đã bị Tiêu Hựu bịt kín miệng, "Em điên rồi!"
Nguyên Bảo không những không điên mà còn rất tỉnh táo, cô ấy sợ hồi nữa Hà Vân Hàm nổi cơn ghen, chi bằng bán đứng đồng đội trước.
"Đây rốt cục là cái gì?" Nguyên Bảo mở nắp bình ra ngửi thử, mùi hương như rượu ủ trong nhà nhưng lại có chút hương hoa.
Tiêu Hựu trông như hiến vật quý, "Đây là lần duy nhất tôi đem theo rượu ấm phòng của lão Tiêu gia nhà chúng ta."
Dù sao nói lung tung lang mang cái gì mà Nguyên Bảo chẳng hiểu gì hết, Tiêu Hựu chỉ là muốn cho cô có một điểm tựa trong lòng, làm cho cô vui.
Nguyên Bảo nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc lẹm, cô nhìn Tiêu Hựu: "Tiêu tổng, tại sao trước khi đến thôn Hạ Oa chị lại mang theo rượu, có phải chị đang tính giở trò gì với Vân Hàm không?"
Tiêu Hựu: ...
Em ấy và Vân Hàm quả thật xứng đôi, hai cực phẩm giấm tinh.
"Chị để lại đồ của em ở đây, uống hay không thì tùy."
Tiêu Hựu phủi mông bỏ của chạy lấy người, "Nhớ kỹ nha, giữ mồm giữ miệng, đừng có khai chị ra."
Khi Hà Vân Hàm vào nhà đúng lúc vừa thấy Tiêu Hữu đi ra, cô cau mày, lần này Tiêu tổng lại làm gì đây, tự dưng sao lại thích tán dọc với Nguyên Bảo của cô đến vậy? Hay là lúc hai người này ra ngoài hái nấm, còn hái luôn tình cảm?
3
Thời gian gấp rút, Nguyên Bảo căn bản không đủ thời gian để suy ngẫm, vừa thấy Vân Hàm bước vào, lập tức ngửa đầu uống một ngụm.
Bất cứ giá nào!
Hà Vân Hàm nhìn cô, "Em uống cái gì đấy?"
Nguyên Bảo có chút choáng, tiêu rồi, rượu tự chế của lão Tiêu gia quả nhiên xuất sắc.
Ầy... Tiêu tổng trước tiên là quyến rũ, sau đó trực tiếp làm gì nhỉ... Sau đó...
Không thèm nghĩ gì