Chương 50: Phó mặc em ấy
Mẹ Hà tỉnh lại, cảnh trước mắt mờ ảo, bà cố làm dịu đi sự mờ nhoè, sau đó từ từ quay đầu lại. Hà Vân Hàm đứng trước giường bệnh, hai mắt đỏ hoe, lẩy bẩy nhìn bà: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi."
Mẹ Hà gật đầu, bà nhướn người muốn ngồi dậy nhưng cơn đau thắt ở bụng khiến bà cuộn người lại như một con nhím.
Hà Vân Hàm hít một hơi sâu. "Mẹ, mẹ nằm thêm một lúc đã, giờ mẹ cố gắng đừng cử động để con đi tìm bác sĩ xem."
Mắt nhìn thấy con gái đi ra ngoài rồi, trông mẹ Hà có chút bàng hoàng.
Bà bị làm sao?
Từ bé, sự biến hóa cảm xúc của Hà Vân Hàm vốn cực kỳ nhỏ. Người bình thường thậm chí còn không thể nhận ra. Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Hà cảm nhận được cô đang giấu đi một nỗi đau cùng cực.
Mẹ Hà lại nhìn kim truyền dịch trên tay rồi rơi vào trầm mặc.
Trong phòng hội chẩn.
Tiêu Hựu đứng trước cửa sổ, sau lưng mấy người y sĩ có uy quyền trong ngành đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài.
Cô cảm thấy trong lòng vô cùng bế tắc.
Muốn bắc thang lên hỏi ông trời rằng tại sao tàn nhẫn như vậy? Vân Hàm chưa đủ khổ sao? Tại sao không thương xót cho cô ấy? Mắt thấy cô ấy vừa tốt lên thì giờ lại phải hứng chịu thêm một đợt tổn thương?
Cửa bị đẩy ra.
Hà Vân Hàm bước vào. Vừa nhìn thấy cô tiến vào, mấy người bác sĩ toàn bộ đều căng thẳng nhìn Tiêu Hựu.
Tiểu tổng miễn cưỡng mỉm cười, đối mặt với Vân Hàm: "Dì tỉnh rồi?"
Hiện tại đối với mẹ Hà đã lên 24h các biện pháp theo dõi rồi, khoảnh khắc đầu tiên bà tỉnh dậy đều có người báo cho Tiêu Hựu.
Hà Vân Hàm gật đầu, cô nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc là như nào? Chẩn đoán chính xác chưa?"
Tiêu Hựu im lặng một lúc lâu, cô cảm thấy lòng bàn tay lạnh toát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Vân Hàm hít sâu, nghẹn ngào: "Nói đi, còn chuyện gì tôi không thể tiếp nhận nổi nữa ư?"
Tiêu Hựu rơi vào trầm tư, gật đầu với bác sĩ Sophia.
Sophia mang vẻ đẹp sắc sảo, dòng máu lai giữa Trung và Mỹ. Cô nhìn Hà Vân Hàm. "Hà tổng, bây giờ chúng tôi đã có chẩn đoán cơ bản rồi. Là ung thư gan, hơn nữa là ở giai đoạn giữa và cuối."
Câu nói như cứa vào tim.
Âm thanh của cô rất từ tốn, chăm chú quan sát Hà Vân Hàm. Lần trước Cao Di có ghé đến, dặn dò bọn họ về tình hình cụ thể của Hà Vân Hàm. "Tình trạng của bà ấy là do thời còn trẻ, buông thả cơ thể của bản thân quá. Thành ra phát hiện hơi muộn, nếu sớm một chút thì đã..."
Thời còn trẻ, mẹ Hà vì cái nhà này mà chống đỡ sự nghiệp của ba Hà. Bận đầu tắt mặt tối thâu đêm suốt sáng. Cuộc sống ấm no sau này không dễ gì mà có được, bà lại ngày đêm đau buồn rơi nước mắt vì ba Hà, thêm chuyện Vân Dạng rời đi... Cơ thể bà đã quá tải rồi.
Tim Hà Vân Hàm nén đau. "Còn bao lâu?"
Sophia thoáng do dự. "Nửa năm."
Nửa năm...
Hà Vân Hàm muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
Là định mệnh sao?
Nửa năm trước, mẹ cô vì cô mà cùng nhau đến thôn Hạ Oa.
Rốt cuộc cũng không thoát khỏi vòng xoáy đó.
Cô là ma quỷ sao?
Phàm là người, hễ liên quan tới cô thì cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp?
Tiêu Hựu tóm lấy cánh tay của Hà Vân Hàm. "Vân Hàm, cô bình tĩnh lại đi, dì vẫn còn cứu chữa được mà?"
Câu nói này như vực dậy Hà Vân Hàm, cô nhìn Sophia, hai mắt đỏ hoe.
Sophia: "Tình trạng của dì tuy rằng rất khó, để tôi nói cho dễ hiểu." Cô nhìn Tiêu Tổng: "Khối u đã xâm chiếm hết 80% gan của bà ấy. Nhưng may mắn là hiện tại nó vẫn chưa gây ra biến đổi bệnh lý bệnh hữu cơ ( rối loạn y tế ) ở các cơ quan trọng khác như tim, thận, phổi. Có điều vì trường hợp quá nguy cấp. Vả lại biến đổi bệnh lý của gan quá nhiều, hiện tại việc duy nhất có thể thử chính là phẫu thuật thay gan."
Giọng của Tiêu Hựu nhẹ nhàng: "Thử ư? "
Sophia bối rối gật đầu. "Tuy không nắm chắc phần thắng nhưng đây là hy vọng sống sót duy nhất của bệnh nhân."
Hà Vân Hàm: "Thay." Cô nhìn Sophia : "Chỉ cần có hy vọng tôi sẽ không từ bỏ."
Sophia im lặng một lúc lâu, Tiêu Hựu nín thở. "Còn chuyện gì sao? Cứ việc nói ra hết một lần đi."
Trong ấn tượng của Sophia, Tiêu tổng luôn là người ôn hòa, cởi mở. Trước đây chưa từng thấy bộ dạng cô ấy lúc nổi giận.
Hà Vân Hàm: "Vấn đề về nguồn gan? "
Sophia gật đầu: "Tài nguyên eo hẹp là một phần. Gan cấy ghép cần phải cùng nhóm máu, đây là điều cơ bản nhất."
Tiêu Hựu: "Vậy thì sao? "
Hà Vân Hàm nhắm mắt lại.
Sophia: "Nhóm máu của dì là nhóm máu Rh-."
Tiêu Hựu giật thót. "Cái này, cái này là..."
Sophia gật đầu. "Đúng vậy, chính là nhóm máu Rh- trong truyền thuyết. Những lá gan thuộc nhóm máu ABO thông thường thì còn chờ được. Bệnh nhân cũng có thể chống đỡ được, nhưng là nhóm máu hiếm thì e là khó nói chính xác."
Tiêu Hựu rơi vào trầm tư, sắc mặt trắng bệch.
Sophia: "Hơn nữa tình trạng của bệnh nhân không tốt. Không loại trừ tình huống sau khi cấy gan lần một sẽ cần phải cấy gan thêm lần nữa, điều này đối với người hiến tặng mà nói..."
Tiêu Hựu nhìn Hà Vân Hàm, trông chờ vào vận may: "Sophia, nguồn gan nhóm máu âm tính Rh- lần trước phải chờ trong bao lâu? "
Sophia: "Ba năm."
Tiêu Hựu: ...
Cả người như được bao phủ bởi một tầng im lặng chết chóc.
Không biết đã qua bao lâu, Hà Vân Hàm mới lên tiếng: "Tôi có thể, tôi thuộc nhóm máu âm tính Rh-."
___
Dù thế nào, Nguyên Bảo cũng không thể ngờ tới. Cô vừa trở về trường sau ngày đầu tiên, chị Hà nhà cô thế mà cho cô một cái cú sốc vừa vui vừa kinh ngạc.
Tan học.
Nguyên Bảo vui vẻ giống như con bướm giương cánh bay cao. Chưa kịp thu dọn sách vở đã chạy ù ra phía cổng trường .
Aaa!!!
Chị Hà đến đón cô kìa!!!
Cảm giác như vợ chồng già dắt tay nhau về nhà ấy nhỉ?
Hà Vân Hàm ngồi trong xe, đưa mắt nhìn về phía xa xăm. Không thèm chớp mắt, nhìn ngắm vẻ tươi cười vui vẻ của Nguyên Bảo, ánh mắt dấy lên sự tham lam.
Nguyên Bảo, Nguyên Bảo...
Bên tai vọng lại lời nói của Sophia.
- Nhóm máu của cô không có vấn đề gì. Nhưng mà bác sĩ Cao trước đó có từng đề cập qua tình trạng cơ thể của cô, bệnh nhân bên này còn có thể đợi thêm một tháng. Trong khoảng thời gian ấy, Hà tổng phải cố gắng điều chỉnh thân thể, đừng sử dụng thuốc. Quan trọng nhất là cân nặng, tốt nhất là có thể phù hợp với mẹ của cô, cô gầy quá rồi.
Tiêu Hựu nói:
- Việc này, có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Có đấy. Nếu là người thường từng quyên tặng gan, bản năng cơ thể sẽ bảo vệ phục hồi nhanh chóng. Nhưng với sức khỏe của Hà tổng, e là không phù hợp cho lắm. Không loại trừ khả năng phẫu thuật lần hai.
- Nếu như thành công từ lần đầu thì sao?
- Vậy sẽ có một chu kỳ hồi phục dài đằng đẵng. Đại khái là ba đến năm năm, theo phán đoán của tôi nếu phẫu thuật thành công, sức khỏe của dì có khả năng hồi phục nhanh hơn Hà tổng. Tuy rằng gan vẫn có thể tiếp tục sản sinh nhưng tổn thương do cắt bỏ một nửa thì không thể hồi phục và sẽ cực kỳ đau đớn. Cho nên đội ngũ của chúng tôi hy vọng Hà tổng suy nghĩ kĩ thêm chút.
Nguyên Bảo lao