"Em sử dụng nước hoa của nhãn hàng nào thế? Hình như chị ngửi thấy mùi trên người em ở đâu đó rồi."
Người nói vô tình, người nghe cố ý. Sau lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Không chắc những lời này chị nói mang dụng ý gì, hay chỉ đơn thuần là cảm thấy mùi hương trên người tôi dễ chịu? Hoặc cũng có thể là chị đã biết tối qua xảy ra chuyện gì? Lẽ nào chị ấy không ngủ?
Không đúng, không có khả năng chị ấy còn thức được. Ngay lúc đó hô hấp của chị rõ ràng là đều đều. Không thể lừa người được. Với lại nếu thật sự chị ấy còn thức, vậy cớ gì lại không mở mắt? Không phải như vậy là có thể bắt được tôi ngay tại trận sao?
Trước mắt cần giả vờ bình tĩnh, vận động não nhanh, tìm một cái nhãn hiệu nước hoa để trả lời.
"Terre dHermès." Tôi cười nói.
"Rất có gu thẩm mỹ nha." Chị ấy bật cười khanh khách, đôi mắt nheo lại thành một đường. "Nhưng nghe có vẻ trung tính quá, dáng vẻ của em hợp với mấy loại nước hoa có phần nữ tính hơn."
"Cảm ơn chị..."
Sau câu nói đó, chị ấy không mở miệng thêm nữa. Tôi cầm khay đồ ăn chạy chầm chậm rời đi. Không biết chị ấy có chú ý bộ dạng lúc tôi chạy trốn không nhưng tôi không thể quản nhiều. Tôi sợ nếu còn nán lại trò chuyện, tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.
————————————————————————
Tôi quyết định trong những ngày này không nên đến nhà chị. Vì câu nói vô tình kia của chị đã dọa tôi một phen khiếp vía. Tôi không có cách nào đoán được rốt cục là chị ấy đã phát hiện ra hay chỉ là buộc miệng hỏi mà thôi. Tôi cũng chẳng dám trốn trong tủ quần áo của chị ấy.
Mấy ngày này, ngoại trừ đi làm thì tôi ru rú trong nhà. Không có việc gì làm, tôi gọi tán dóc với bạn thân.
Cái con nhỏ đáng ghét ấy, lần nào cũng muốn tôi chủ động liên lạc nó trước. Ngộ nhỡ ngày đó tôi bị người khác bắt lại vì tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp thì có khi nào hơn nửa năm nó mới nhận ra là tôi mất tích rồi không?
"Gì? Chị ta có bạn trai?" Bạn thân nghe thấy tôi nói tinh thần hóng hớt bỗng tỉnh táo. "Vậy mày còn trông ngóng cái beep gì nữa? Chị ta là gái thẳng còn gì? Dừng đi, Khả Tâm, chúng ta nên đổi mục tiêu thôi."
"Nhưng tao nghe được chị ấy nói là không ưa cái gã kia." Tôi ở trong tủ quần áo nghe được câu ấy, tiếp đó đem miếng snack khoai tây Lays vừa mở bỏ vào miệng. "Sau đó còn có một chuyện khiến tao cảm thấy rất kỳ quái."
Tôi lẻn vào nhà chị, phát hiện một căn phòng trống và vết máu trên thảm. Nói thẳng ra chuyện cô gái gọi là "Ngữ Yên".
"Bạn trai chị ấy hình như rất nôn nóng vì không tìm thấy cô gái tên "Ngữ Yên". Có lẽ là mới 18, mà có vẻ vì chị là người cuối cùng mà cô bé Ngữ Yên kia gặp rồi mất tích."
"Hừm..." Bạn thân ở đầu dây bên kia sẽ than nhẹ.
"Cái thằng cha ấy khăng khăng cho rằng chị đã đem cô bé kia giấu đâu đó. Cồn đuổi theo tới tận nhà hàng của tao." Tôi tỏ ra kiêu ngạo mà nói. "Rồi tao đuổi tên đó đi, đồng nghiệp đều khen tao lợi hại."
"Khả Tâm, tao càng nghe càng thấy nó sai sai." Giọng điệu của nhỏ bạn thân ngập tràn lo lắng. "Mày có nghĩ, lẽ nào đúng thật chị ta đã làm người biến mất không?"
"Hả? Ý gì thế?"
"Mày không hiểu à? Nói không chừng, chính chị ta là người đã giấu cô bé kia..."
"Không có chuyện đó!" Tôi nhanh chóng kết luận. Suy cho cùng thì lúc tôi ở nhà chị không tìm ra chỗ nào có thể giấu người được. Nhưng lại không thể nói chuyện này cho nhỏ bạn biết thành ra phải đổi cách nói khác. "Chị ấy là luật sư. Sao có thể làm một việc vi phạm pháp luật như thế được? Hơn nữa, trông chị ấy chẳng có vẻ gì là giống loại người đó."
"Trên đời này cái quái gì cũng xảy ra được, mày vẫn nên cẩn thận thì hơn. Đừng qua lại với hạng người này."
"Mày xem phim phá án nhiều quá rồi đó, thực tế làm gì có nhiều chuyện kỳ lạ đến vậy?" Tôi lại nhét một miếng snack vào mồm. "Huống chi, nơi chị ấy ở lại còn là khu biệt thự, nhỡ có âm thanh lạ phát ra, chắc chắn người khác sẽ nghe thấy."
Tôi và bạn thân cúp máy. Nằm trên giường, tôi bất giác nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Tôi đem chuyện cô gái mất tích và phát hiện