[Gl]Bí Mật Cô Ấy Giấu Tôi

Chương 14


trước sau


Bữa ăn sắp đến hồi kết thúc, có bao nhiêu món trên bàn tôi đều ăn hết, không muốn lãng phí. Song, trên thực tế, từ đầu bữa đến cuối bữa tôi không hề có khẩu vị, dẫn tới không biết bản thân rốt cụ đã ăn những gì.

"Vậy hôm nay đến đây thôi, nhỉ?"

Tôi gãi sau ót. Luôn phải có người ngỏ lời kết thúc, nhưng chị lại không hề đề cập đến, lẽ nào chị ấy thích ở lại với tôi?

Khả Tâm ơi là Khả Tâm. Mày tỉnh táo lại đi, người trước mặt này chưa biết là người phàm hay ma quỷ đâu!

"Ờ, em ăn no chưa, Khả Tâm?"

Chị ấy giống như vừa lấy lại tinh thần. Nói sao nhỉ? Có vẻ như, chị ấy rất thích gọi hai chữ "Khả Tâm" này, từ lúc chị gọi cái tên ấy, giọng điệu của chị luôn dịu dàng khiến tôi có hơi đắm đuối.

"No rồi ạ. Với lại, giờ cũng không còn sớm, đã 9 giờ hơn rồi, chị không về nhà hả?"

Không trở về nhà, ngộ nhỡ có người giống tôi, phát hiện ra cái thi thể kia thì coi như chị tiêu đời. Tận đáy lòng tôi cứ sục sôi mãi.

"Chị có thể nán lại đây chút nữa không, em đang gấp à?"

"Dạ không..."


Công việc hôm nay quản lý đã nói rất rõ, chỉ cần cùng chị ấy ăn cơm thôi. Nhưng bữa ăn đến giờ này, hai người không ai nói thêm gì nữa, vẫn luôn im lặng, có ở lại cũng chẳng được ích lợi gì.

Huống chi, tôi còn bị câu Nếu chị với em, chị từng giết người, em có tin không? làm cho phát khiếp, chưa kể, còn cả cái xác không đầu kia nữa. Mỗi lần tôi muốn nói ra chuyện đó, đều bị hai điều đó kìm hãm lại.

"Em chuẩn bị tan ca, để em xem còn gì cần dọn dẹp nữa không."

"Ờ được, vậy em đi đi." Chị gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra. "Phải rồi, hai ta cũng coi như là bạn bè rồi, hay là trao đổi số điện thoại đi?"

Tôi nhìn chị đưa điện thoại qua, bây giờ mỗi một động tác của chị đều khiến tôi sợ hãi. Điện thoại của chị chìa ngay trước mặt, nếu đây là một người xa lạ tôi chắc chắn sẽ khước từ, song nếu giờ từ chối chị thì lát nữa tôi không biết đáp trả thế nào.

"Được..."

Tôi đành bất đắc dĩ đồng ý, cầm lấy điện thoại của chị bấm số của mình, sau đó thì trả lại chị.

"Để chị gọi thử xem có được không?"

"Có gì đâu mà, thông thường thì đều..." Tôi cũng lấy điện thoại ra, đồng thời điện thoại trong tay chị sáng lên.

"Gọi được..." Giọng của tôi khi nhìn vào điện thoại bất chợt càng lúc càng nhỏ lại.

Màn hình thình lình sáng lên: Chết tiệt, hai chữ [Vợ yêu ❤] to đùng! Thế quái nào còn có trái tim phía sau nữa vậy?

......

......

......

AAAAAAAAAAAAAAAAA! Đậu mớ! Tôi mất chuyện này!

"Ủa?"

Tôi nhanh tay úp màn hình điện thoại xuống, song chị vẫn thấy. Sắc mặt chị trở nên suy tư, ánh mắt chị nhìn tôi tràn đầy ưu tư.

Chi không hề đề cập đến chuyện ấy, giả vờ như không biết, song tôi chắc chắn 100% là chị đã nhìn thấy. Nhưng sao chị ấy lại hỏi? Lẽ nào chị đã biết hết tất cả mà giả vờ không hay không biết?


Tôi không biết chị đang nghĩ gì, tôi cũng chẳng biết phải làm sao, bây giờ não tôi nhũn cả rồi. Mặt khác, còn có một điều nữa khiến tôi bận tâm là lúc tôi rời khỏi chỗ ngồi, lấy cớ là đi thu dọn đồ đạc tan ca, tầm mắt của chị cứ dán chặt lấy không rời khỏi một giây.

Cái ánh mắt đó, mang theo cảm giác bị xâm lược cùng với cảm giác chi phối khiếp hãi, không hiểu sao tôi lại thấy như vậy? Ngay cả khi xoay lưng về phía chị, tôi có cảm giác như từng lớp quần áo trên người đang bị lột sạch sẽ và phơi bày trần trụi ra trước mặt chị.

Tôi vờ như không có gì xảy ra, nói hẹn gặp lại với đồng nghiệp và quản lý. Rời khỏi nhà hàng, tôi ngoái đầu lại nhìn, phát hiện chị đang đứa ở cửa nhà hàng.

Bản thân chị ấy có xe nên không lý nào là đang đợi xe được.

Chị ấy nhìn lại, phát hiện tôi ngoái đầu lại nhìn mình, chị cười vẫy vẫy tay với tôi.

Tôi vội vàng quay phắt lại, nội tâm hoảng loạn không ngừng. Vì tôi cảm nhận được, nụ cười của chị là giả, chị ta là một ác quỷ đội lốt con người. Bữa cơm chị mời tôi hôm nay, hoàn toàn là phép thử.

Chị ta biết tỏng rồi!!!

Mấy ngày nay, mỗi khi đi làm về tôi đều khóa kín cửa sổ, tôi sợ hãi,

tôi rất sợ. Bò lên giường, rúc vào một góc. Nhớ tới cái ngày chị mời ăn cơm và cảnh tượng các thi thể kia, não tôi lại cuống cuồng lên, liệu chị ấy có lẻn vào nhà tôi không nhỉ? (Giống như tôi đột nhập vào nhà chị ấy vậy). Sau đó, nhân lúc tôi đang say ngủ mà giết chết tôi (làm như cái xác ở sân sau của chị).

Tôi gọi điện cho bạn thân, hy vọng tìm được niềm an ủi nào đó từ cô bạn.

"Alô? Bé cưng hả, gọi điện thoại tới có gì không?" Giọng con nhỏ từ đầu bên kia vang lên, chắc đang tăng ca, tội nghiệp, tận 996 người.

"Có chuyện gì đâu, tao nhớ mày nên muốn nói chuyện chơi."

"Có gì thì nói đi, tao nghe nè."

Tôi suýt chút nữa thì bật khóc, tại tôi quá sợ rồi. Không biết nên làm thế nào bây giờ, câu nói của nhỏ khiến cảm xúc của tôi chợt vỡ òa.

"Sao lại khóc rồi? Mày chịu ấm ức gì à? Ai bắt nạt mày?"

"Không, không có... Huhuhu, chỉ là tao nhớ mày huhuhu..."

"Rồi rồi, ngoan. Mày nói đi, tao nghe nè."

"Mày nói thử xem, nếu ai đó thực sự giết người, mà người đó còn chẳng mảy may đi kể điều đó với người khác rằng Tôi từng giết người, bạn có tin không? thì đó là ý gì?"

Tiếng đánh máy ở đầu dây bên kia chợt im bặt, tôi nghe thấy tiếng nhỏ chắt lưỡi một cái.

"Đầu tiên, tao cần phải xem chị ta là loại người nào đã." Nhỏ bạn thân suy tư một hồi rồi lại nói. "Theo tao suy đoán, sẽ có hai tình huống."


"Hai tình huống nào?"

"Thứ nhất, tên đó là kẻ coi thường sinh mạng, bất luận là người hay động vật, trong mắt kẻ đó đều là vật chết. Trên đời này, ngoại trừ bản thân hắn ra, những thứ khác đều không quan trọng; Thứ hai, đơn thuần chỉ là tâm lý biến thái, kẻ đó thừa biết bản thân mình đang làm gì, lại còn cố ý nói cho người khác biết. Mục đích là muốn đánh giá nét mặt của người đó, đạo đức lại kém, không có quan điểm về thiện và ác."

"Tao thấy tình huống thứ hai có vẻ nhiều hơn, lại tương đối hợp lý. Loại người này dám chắc có bản chất thích thể hiện. Chưa kể, còn nói cho người khác biết bản thân từng giết người, trong cuộc đối thoại đúng và sai, họ sẽ tận hưởng thú vui mèo vờn chuột."

Cô bạn thân từ tốn nói chuyện, tim tôi mỗi lúc một nặng trĩu.

"Mày gặp phải chuyện gì sao, bé cưng?"

"Không, không có gì."

Tao không thể nói được, ngộ nhỡ nói ra, chị ấy cá chắc sẽ ngồi tù. Mặc dù, cô bạn thân này chưa từng tiếp xúc với tôi, song lại rất biết cách bảo vệ. Nếu sinh mạng tôi gặp nguy hiểm, con nhỏ nhất định sẽ liều chết mà bảo vệ tôi.

"Nếu loại người này biết có người thích mình, thì họ sẽ phản ứng thế nào?"

"Hả? Tao đâu có tâm lý biến thái, sao tao biết được phản ứng của họ."

"Mày nói mau!"

Tôi lại muốn gào khóc lớn hơn, cô bạn thân thấy không lay chuyển được tôi, đành phải nói:

"Được rồi được rồi, tao nói là được chứ gì. Song cũng chỉ là suy đoán của tao thôi, tại tao xem phim trinh thám tội phạm cũng nhiều. Đại khái chắc sẽ cảm thấy thú vị chăng? Suy cho cùng, bản thân họ là người như vậy, ấy thế mà lại có kẻ thích mình."

"Liệu họ có sát hại người tỏ tình với họ không?"

"Nếu cái người tỏ tình biết bí mật của họ, có khả năng người đó sẽ bị giết. Không ai muốn bí mật của mình bị người khác phát hiện cả."

Tôi nghẹn cứng.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện