Lần đột nhập đầy phong ba bão tố vào nhà chị hôm qua vẫn còn rạo rực trong lòng tôi, cả ngày đi làm hôm nay tôi cứ ngẩn người ra đó, lý do tôi thất thần là vì nhớ tới cái lọ đựng răng và căn phòng trống quỷ dị kia, với cả chìa khoá phòng ngủ nữa, rốt cục chị ấy đang che giấu bí mật gì?
"Khả Tâm, hôm nay cô sao thế?"
Tiểu Lệ đứng bên cạnh tôi, hôm nay cô ấy cũng trực ca đêm giống tôi, cô hạ thấp giọng hỏi.
"Sao lại hỏi vậy?"
"Cô đi làm mà cứ lơ mơ, vừa nãy cô bưng đồ ăn cho khách còn bưng sai, rồi cả tráng miệng bàn số 12 cũng sai nốt." Cô ấy tiếp tục nhỏ giọng, "Tôi vừa từ phòng bếp ra nghe thấy quản lý và Xuân Mẫn thủ thỉ, đợi cô mắc lỗi sẽ lập tức cảnh cáo cô."
"Có thể sau vụ bị tạt nước trái cây lần trước tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần." Tôi đổ lỗi cho sự kiện đó, có tỏ ra vẻ cả ngày hôm qua đều ở trong nhà, "Tâm trạng tôi thực sự rất tệ."
"Vẫn chưa hồi phục lại à? Thế hôm nay có muốn xin nghỉ không..." Tiểu Lệ có hơi lo lắng nhìn tôi.
"Tiểu Lệ! Nhanh lại đây phụ một tay với!"
Tôi đang muốn đáp lại thì tiểu Lệ đã bị gọi đi rồi, tôi đành nhắm mắt ngậm miệng chôn chân tại chỗ.
Khó chịu quá, tôi rất muốn đến nhà chị thăm dò thêm lần nữa, xem coi còn món đồ gì tôi chưa phát hiện không, lần trước mang theo dây thép là ngon rồi, đúng là thất sách.
"Phục vụ ơi!"
Thấy có vị khách giơ tay lên búng một cái, tôi liền tới chỗ người đó. Có lẽ do cớ sự lần trước nên mỗi lần có ai đó kêu tôi lại là trong tim lại hơi thấp thỏm lo sợ, nhỡ đâu có một ly nước trái cây hay thứ gì đó hắt vào mình.
"Chào cô, tôi muốn hỏi một chút về..."
Hoá ra chỉ là dò hỏi bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm một cái, đã hơi có bóng ma tâm lý rồi.
Sau khi giải quyết vấn đề của vị khách ấy, tôi quay lại chỗ đứng, trong lòng không khỏi nghĩ về chị ấy, tôi dường như thấy mình bắt đầu có hơi bệnh. Chị ấy là khách hàng, từ lúc đó đến giờ cả hai nói qua nói lại còn chưa tới mười câu, vậy mà bản thân đã yêu chị ấy điên cuồng, lại còn bám đuôi theo dõi người ta đến tận nhà.
Tôi không thể kiểm soát được nỗi dục vọng rình rập chết tiệt trong mình.
"Kính chào quý khách."
"Chào buổi chiều."
Tôi nghe tiếng cửa nói, liền phấn chấn lại tinh thần để bước tới nghênh đón.
"Cô nhất định phải đến thử nhà hàng này, thật đấy, chỉ có ở đây mới có món súp nghêu ngon tuyệt như lúc tôi từng được thử khi có dịp sang Pháp."
"Chị Mục, có phải chị là người mở phiên toà vụ án của em không? Hy vọng chị có thể giúp."
"Chúng ta vừa ăn vừa bàn."
Tôi nghe thấy giọng nói ấy là đủ biết ai tới rồi, cố vểnh tai lên lắng nghe câu chuyện của bọn họ. Người phụ nữ lạ mặt gọi chị là "chị mu" lần thứ tư, là mu nào nhỉ? Cái từ này của chị chưa từng thấy qua trên gói chuyển phát, là cái họ chăng? Nói về họ, tôi mạnh dạn đoán liệu có phải "Mục" trong "Mục Quế Anh" hay không?
Mục... Minh Nhất, cái tên này có chút thú vị đấy.
"Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?"
Vui sướng biết bao vì các đồng nghiệp khác đều đang bận rộn, chỉ có mình tôi là có thể tiếp đón hai người.
"Hai phần súp kem nghêu kèm bánh puff pasty, thêm một phần tôm hùm phết bơ, cô thì sao?" Chị ấy vui vẻ gọi rồi rồi nhìn tôi, tôi thấy chị hôm nay so với vẻ ngày thường có hơi khang khác, không còn bắt chuyện với tôi như trước. Mặc dù có chút buồn nhưng tôi cố không biểu hiện ra bên ngoài.
"Ăn đại thứ gì cũng được, em cũng không đói lắm. Em đang rất sốt ruột, nếu không thắng được vụ kiện này em khó mà ly hôn được."
Ngồi ở phía đối diện là một phụ nữ rất gầy, lúc cô ấy tiến vào cửa tôi không để ý lắm. Gầy đến nỗi hai má hóp vào, vẻ mặt rất mệt mỏi.
"Chị biết ông chồng em nói gì không? Gã muốn có quyền nuôi bé Ân, đòi đuổi em ra khỏi nhà, rõ ràng gã ngoại tình, còn bạo lực gia đình nữa. Bây giờ em không biết nên làm gì..."
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia liền nức nở, tôi thấy thế bước nhanh đến đưa cho cô hộp khăn giấy. Cô ấy nhìn tôi một cái rồi vỡ oà khóc lớn hơn, đoán chừng là ấm ức do bị người ngoài nhìn thấy.
"Chuyện là... Bàn của hai vị vẫn còn thiếu một món chính." Tôi hơi do dự mà nói, cảm thấy không thể đứng trơ ra đó nghe hai người nói chuyện, vì như thế rất mất lịch sự.
Tuy là tôi cũng muốn được nghe tiếp.
"Thế chọn món đặc trưng của nhà hàng đi." Chị ấy nhìn tôi cười, "Cho tôi ly nước chanh, tôi hơi khát."
"Được, xin chờ một lát."
Tôi gật đầu, vị trí hai người ngồi vừa hay lại ngay bên cạnh phòng đặt nước trà, lúc đi lấy nước chanh tôi vẫn có thể nghe được hai người nói chuyện.
"Đừng lo quá, sẽ thắng mà."
"Chị chắc chứ? Nhà gã có tiền, đã mời cho gã một luật sư có tiếng nhất thành phố, nghe đâu cũng từ văn phòng chỗ chị."
"Từ trước đến giờ tôi chưa từng thua bất kỳ án kiện nào." Chị ấy vừa cười vừa nói, chất giọng hơi khàn khàn nghe như giọng khói, "Chẳng phải ở ngoài cô vì nghe đến danh tiếng của tôi nên mới mời sao?"
"Ừm, bọn họ bảo ở văn phòng luật thì mỗi chị là có giá cả vừa phải, chưa kể còn là luật sư át chủ bài."
Quào, không ngờ