"Răng..."
Tôi theo bản năng lùi lại phía sau một bước vì sợ, tức thì tôi nhớ đến cái lọ chứa đầy răng trong phòng đọc sách của chị ấy, mọi chuyện là thế nào? Răng người? Trông có vẻ là nhổ cả hàm.
Chị ấy làm ư? Nhằm mục đích gì? Rút từ hàm của ai?
Điều quan trọng nhất chính là, chị ấy đã làm sao?
Trong đầu xuất hiện toàn câu hỏi, sau khi đã xác định kia chắc chắn là răng người, tôi mới chuyển sang vũng máu kia, cẩn trọng nghiền ngẫm. Lúc này tôi lại thấy trên vách tường có một cái vòng sắt, được đóng vào tường, không biết được sử dụng cho mục đích gì nhưng việc nó nằm ngay bên cạnh vũng máu liền tăng thêm phần quái lạ.
Tôi quyết định tạm bỏ qua vũng máu ấy, nhìn quanh phòng ngủ chị, tìm xem có món đồ gì có thể lục lọi không. Trên bàn trang điểm có một cái Macbook, tôi đi qua đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, màn hình sáng lên, hiện ra bảng nhập mật khẩu.
Sinh nhật chị? Nhưng mà tôi đã biết sinh nhật chị ấy đâu...
Tôi thử nhập vào cái dãy số 12345678 ngu ngốc, sau đó màn hình hiển thị dòng chữ "Nhập sai mật khẩu lần nữa hệ thống sẽ khoá", tôi sợ hãi rụt tay về. May mắn thay, dòng chữ ấy sau một lúc thì tự biến mất.
Tôi thở dài não nề, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm món đồ thú vị khác, bỗng phát hiện những món mỹ phẩm trên bàn trang điểm của chị. Tuy tôi không thường trang điểm (đôi khi phải trang điểm nhẹ khi công việc cấp bách), đồ tôi dùng đa số đều thuộc hàng bình dân nhưng khi liếc sơ qua cũng đủ biết những món đồ đó đều thuộc hàng cao cấp từ những nhãn hiệu xa xỉ, còn có cả mặt nạ.
Quay lại đằng sau thì là tủ quần áo của chị, tôi đi tới mở cửa tủ ra, bên trong rất lớn, chứa đầy quần áo. Không hiểu tôi nghĩ gì mà giây kế tiếp lại đặt chân bước vào, xem thử nó có nhét vừa tôi không, đúng là vừa. Chưa kể nhờ vào những bộ quần áo màu đen sẽ giúp tôi ẩn thân rất tốt, có điều trước hết đừng nên xáo trộn quần áo của chị ấy, bằng không sẽ bị chị ta phát hiện mất.
Tôi cúi xuống nhìn gầm giường của chị, phía dưới cũng có thể trốn nhưng không tốt bằng tủ quần áo, bên trong tủ có không gian rộng hơn. Vả lại đối với gầm giường mà nói, người hiện đại một khi phát hiện nhà có trộm đột nhập, nhất định sẽ kiểm tra gầm giường đầu tiện, đây không phải một nơi tốt để trốn.
Một ý tưởng bạo dạn loé lên, tôi vuốt cằm suy nghĩ, thật ra hôm nay tôi muốn ở lại nhà chị để nhìn xem bình thường chị ấy hay làm gì. Hơn nữa lúc tôi đến đã ăn uống đầy đủ, chỉ cần đợi tôi đi vệ sinh thêm lần nữa là có thể ở đến tối, chờ cho chị ấy ngủ rồi sẽ rời đi.
Mà làm vậy cũng có nguyên nhân khác, tôi cần biết rõ ngọn nguồn của vũng máu kia, nơi này chắc chắn có vấn đề, chỉ là chưa biết sự tình thế nào thôi.
Nghĩ vậy, đầu tiên tôi đi vào phòng tắm nhà chị đi vệ sinh, sử dụng khăn giấy của chị rất tự nhiên, sau đó thì chui vào tủ quần áo đóng cửa lại bắt đầu chờ đợi. Đồng thời tôi cũng không quên tắt chuông điện thoại, tắt cả chế độ rung, tôi không muốn vì nó mà xảy ra sai sót.
————————————————————————
Đúng giờ, tôi nghe thấy tiếng khoá cửa xe vang lên, bên cạnh đó tôi còn nghe thấy tiếng nói chuyện xì xầm.
Sao lại thế? Có khách tới nhà chị ấy sao? Có khác tới chắc sẽ không vào phòng ngủ đâu nhỉ?
Âm thanh kia dần dần tiến lên lầu hai, còn có tiếng của một đứa trẻ nữa, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt của vải ma sát với mặt đất.
"Chị Minh Nhất ơi, sáng nay em không cẩn thận làm đổ thuốc màu lên thảm của chị, chị đừng giận em nhé?" Trong giọng nói của đứa trẻ kia có phần rụt rè lo sợ chị sẽ nổi giận, "Em đã nói lại chuyện này với mẹ rồi, mẹ nói em nên xin lỗi chị."
Tiếng nói mỗi lúc một gần, bọn họ như đứng trước cửa phòng ngủ của chị nói chuyện vậy.
"Chị không có giận, chẳng qua việc phải giặt sạch tấm thảm khá rắc rối mà thôi, mẹ em đang ở dưới lầu, em xuống với bà ấy đi, chị đem thảm đi giặt trước." Giọng nói của chị nhẹ nhàng làm sao, xoa dịu trái tim đứa trẻ.
"Dạ được, cảm ơn chị Minh Nhất."
Tôi rất tò mò về cái âm