"Anh Lục Hàng, chắc anh biết truyền thuyết về địa ngục của Trung Quốc mà nhỉ? Nói dối khi xuống địa ngục sẽ nhận lấy hình phạt rút lưỡi, không biết anh có nhận thức được chưa?"
Isabella trừng mắt nhìn anh. Bật cười khanh khách, Lục Hàng vốn dĩ không muốn nhìn Isabella nhưng không làm chủ được mà rơi vào đôi mắt xanh lục của cô. Anh há hốc mồm nhìn cô, ánh mắt dần trở nên mê dại. Đột nhiên anh có cảm giác suy nghĩ của mình bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, não bộ được một phen choáng váng. Thậm chí còn thấy đầu đau âm ỉ.
"Anh Lục Hàng."
Giọng nói của Isabella như vang vọng từ phương xa. Lục Hàng lúc này bỗng phát hiện ra đầu lưỡi mình cứng đờ, ngay cả tròng mắt cũng không còn nghe theo sự khống chế của mình nữa.
Cả người như bị kiểm soát.
"Bây giờ, tôi cho anh thêm một cơ hội, hãy tự mình khai nhận đi." Isabella híp mắt lại, tay gõ nhẹ lên đầu gậy quý tộc.
"Tôi..." Lục Hàng mấp máy môi, động tác này căn bản không phải do anh tự ý. Cuối cùng, anh ta như thể thôi giãy giụa, đem toàn bộ những gì trong tiềm thức khai ra hết. Vì không có cách nào nuốt nước bọt, dẫn đến việc mỗi khi nói, nước bọt từ khoé miệng cứ tuôn ra. Trông anh ta hệt như một kẻ ngốc. "Đúng vậy, tôi đã nói dối. Ba tôi là cục trưởng của bộ giáo dục, toàn bộ tiền hối lộ đều đưa cho tôi nhằm gắn mác là du học cả rồi. Tôi không có học Yale. Trường đại học ở Mỹ mà tôi theo học chỉ là loại trường tài chính có tiền là học được, không cần bằng cấp gì hết. Nhằm dùng để khè người ta mà thôi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái, cái gì! Thật vậy không?" Ba Trác Thế Tuyế trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lục Hàng. Không ngờ đối phương ấy vậy mà lại thẳng thừng nói ra hết.
"Ờm ờm, ông Trác, ông nghe tôi giải thích đã..." Chị Trương xấu hổ không biết giải thích ra sao. Bà quay sang túm cổ áo Lục Hàng. "Câm miệng lại cho tao! Có nghe không hả, câm miệng?!"
"Mẹ, con câm miệng. Con câm miệng ngay..."
Nào ngờ ngay sau đó, Lục Hàng giống như nổi điên, cố thoát khỏi kìm kẹp của mẹ mình. Anh chộp lấy con dao trên bàn đâm thẳng vào cuống họng! Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Hàng lại tiếp tục cắt lưỡi mình. Đầu lưỡi của anh cứ thế mà rơi xuống bàn cơm, trong miệng toàn là máu.
"AAAAAAAAAAA!"
Chị Trương sợ đến mức xém ngất xỉu, phục ăn của tiệm thấy liền nhanh chóng gọi cho bệnh viện. Trước khi xe cứu thương tới, Lục Hàng vì mất máu rơi vào trạng thái co giật, người trong tiệm cố gắng cấp cứu, xử lý vết thương cho anh.
"Đây, đây đây..."
Ba mẹ của Trác Thế Tuyết bao gồm cả chính cô cũng đều bị sự việc đột ngột làm cho kinh hãi. Thời điểm đầu lưỡi của Lục Hàng bị cắt, máu bắn tung toé văng bên cạnh tác trà của Isabella. Nhưng chị ta rất điềm tĩnh, chỉ xê dịch tách trà sang bên cạnh, còn thản nhiên nâng tách trà lên nhấp một ngụm.
"Lưỡi có thể nối lại nếu được mang đi bệnh viện kịp thời."
"Cô!" Chị Trương dời sự chú ý sang Isabella. Dường như bây giờ bà mới phát giác ra điều gì đó, cả người chao đảo bước đến chỗ Isabella, may thay có vệ sĩ của cô ngăn lại. "Con khốn này! Là mày làm đúng không?! Là mày hại con trai tao phát điên! Là mày! Chắc chắn là mày!!"
"Nhưng tôi có làm gì đâu? Sao dì lại vu oan giá hoạ cho tôi vậy?" Isabella nhướng mày, giọng điệu cợt nhả. "Dì có thấy tôi động thủ không? Không hề luôn, mọi người ở đây đều có thể chứng minh. Tiểu Tuyết, em có thấy tôi động thủ không?"
Trác Thế Tuyết vì cảnh tượng kinh hoàng vừa nãy đả kích đến nỗi mặt tái mét. Isabella nhân cơ hội này hỏi cô, khiến cô lập tức hoàn hồn. Đột nhiên nó làm cô nhớ tới sự kiện trước đây ở trường, lẽ nào Isabella thực sự có năng lực kiểm soát tâm trí người khác? Lần này tận mắt chứng kiến, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Chỉ cần nhớ lại chuyện trước đây, cô không khỏi run rẩy. Hoá ra khi ấy, cô đã bị Isabella thao túng theo một cách nào đó...
Rốt cuộc Isabella làm cách nào?
"Tiểu Tuyết, em có thấy tôi động thủ không?" Isabella hỏi lại lần nữa.
"Không, không có... Tôi, tôi không thấy."
"Hai người thì sao?" Isabella giữ nguyên nụ cười nhìn về phía ba mẹ của Trác Thế Tuyết hỏi.
"Chúng tôi..."
Mẹ của Trác Thế Tuyết sợ hãi khều tay chồng.