Từng xấp nhân dân tệ trong chiếc vali kia rất dày, đố ai nhìn mà không rời mắt. Đặc biệt là mẹ của Trác Thế Tuyết, bà thấy cả vali tiền, mặt lập tức niềm nở. Tay như mất tự chủ mà muốn sờ vào từng xấp tiền quý giá ấy.
"Mười, mười triệu... đô la?" Ba của Trác Thế Tuyết không tin được mà nhìn Isabella. Ông chỉ là một kẻ làm công ăn lương, căn bản không có cách nào tiêu hết số tiền kếch xù kia được.
"Đúng thế, mười triệu đô la." Isabella gật đầu, tự tin mà dựng thẳng ngón trỏ lên, ngẩng đầu hỏi. "Hay là ngài chê ít?"
"Không, không phải... Cô..."
Đầu óc của ba Trác Thế Tuyết chợt quay cuồng không kịp suy nghĩ gì. Ông chỉ đành miễn cưỡng quy đổi con số này tương đương với một căn nhà ở Thâm Quyến, mười triệu đô la có thể mua được bao nhiêu căn? Phải chăng ông đã làm rạng danh tổ tiên rồi không? Lúc trở về họ hàng, ông đã thành kẻ giàu có? Lương hưu... ĐCMN lương hưu... Không đúng, chờ đã. Hình như sai sai ở đâu đó...
Nhưng mà, kia là mười triệu đô la đó!
"Nếu ngài chê ít, ờm... Người Trung Quốc chẳng phải rất nhà ở sao? Tôi có thể xem xét việc định cư lâu dài ở Trung Quốc, mua các bất động sản và biệt thự tốt nhất trong thành phố của hai người. Sau này về già, hai người không phải lo gì hết." Isabella làm ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó dõng dạc nói.
"Biệt thự?" Mặt của ba Trác Thế Tuyết càng thêm lú lẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhà ở cũng không thích ư? Lẽ nào ba vợ đây thích xe? Tôi cũng thích xe lắm, Mercedes do nước Đức tôi sản xuất không tệ đâu. Ngài thích Porsche hay là BMW? Tôi có thể gọi cho bên công ty trực tiếp đặt hàng, coi như là sính lễ ra mặt ba vợ."
4
"Không không không... Chúng tôi..."
Một câu ba vợ, hai câu ba vợ, cộng thêm việc ba Trác Thế Tuyết đang choáng váng. Mái tóc bạc của Isabella lúc này lại thu hút sự chú ý của ông. Ông đột nhiên ý thức được vấn đề quan trọng. Điểm mấu chốt quan trọng hơn những vấn đề khác, đến tiền cũng không thể che lấp đi nó.
Cô ta là nữ!
"Không đúng, cô! Cô là nữ! Sao cô có thể cùng con gái tôi..."
Ba Trác Thế Tuyết còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị Isabella cắt ngang.
"Cái này ngài chớ lo. Nếu ngài thật sự cho rằng luật pháp không thể bảo đảm cho con gái mình, tôi có thể cùng tiểu Tuyết sang Đức là thủ tục kết hôn. Đất nước tôi chấp nhận và hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính. Sau khi em ấy và tôi kết hôn, em ấy sẽ có được quốc tịch Đức và tôi sẽ chịu sự giám sát của luật pháp Cộng hòa Liên bang Đức. Dựa theo pháp luật, em ấy sẽ được bảo đảm tuyệt đối nên ngài không cần lo việc tôi sẽ ức hiếp em ấy."
1
"Cô làm sao có thể giúp con gái tôi nối dõi tông đường?! Điều này là trái với đạo đức!"
Mỗi câu Isabella đều vô cùng đanh thép, căn bản không có cách nào cự tuyệt. Hại ba Trác Thế Tuyết tức nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng. Ông đành dùng vũ khí cuối cùng là "nhân luân*" nhằm đâm thủng lớp áo giáp của Isabella.
(*quan hệ đạo đức giữa con người với nhau, như giữa vua tôi, cha con, vợ chồng, anh em, bè bạn, v.v., theo quan niệm nho giáo.)
"Chuyện nối dõi tông đường này tôi cũng đã suy xét qua. Trung tâm nghiên cứu của công ty tôi có các chuyên gia về lĩnh vực này. Tôi tin rằng muốn hoàn thành nhiệm vụ này không thành vấn đề. Vẫn còn một phương án cuối cùng, tôi còn một anh trai, nếu cần thiết chỉ cần yêu cầu anh ấy cung cấp tinh trùng, như vậy không hẳn là không có khả năng."
"Cô..."
Ba Trác Thế Tuyết trừng mắt nhìn Isabella. Tức giận đến mức không nói nên lời.
"Đủ rồi! Đủ rồi!" Trác Thế Tuyết vốn dĩ đang im lặng đột nhiên hét lớn. "Isabella, chị tính dùng tiền mua chuộc ba mẹ tôi, chị xem tôi như một món hàng. Nói mua là có thể mua? Tôi không đồng ý, tôi sẽ không gả cho chị! Có chết cũng không!"
"Hừm, suýt chút nữa em đã bị đem gả cho cái tên đầu heo kia rồi." Isabella tỏ vẻ vô tội, thản nhiên nghịch tóc.
"ISABELLA!"
Trác Thế Tuyết tức điên lên được. Là vì Isabella nói đúng, nếu không nhờ chị ấy chen ngang, phỏng chừng ba mẹ đã đồng ý hôn ước này. Đợi qua mấy ngày phải lập tức kết hôn.
AAAAA nhưng mà! Nó cũng không nghĩa là cô phải kết hôn với kẻ biến thái này!
Chuyện của Lục