Tham lam là bản chất của con người, muốn chiếm cậu làm của riêng có phải là ảo tưởng hay không? —— Sầm Niệm
Buổi tối giao thừa, bên ngoài pháo hoa nổ vang trời, Sầm Niệm nằm trên giường đếm ngược, đúng 0 giờ, cô gửi tin nhắn Wechat cho Dịch Hoán Thanh.
Niệm: Chúc bạn năm mới, gia đình hòa thuận, một năm vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý! Chúc mừng năm mới![ Vui vẻ.
jpg] Gửi xong, cô ôm điện thoại vào trong ngực, hít thở sâu mấy lần để ổn định tâm tình, như thế này thì hẳn là cậu ấy sẽ không biết cô gửi cho tất cả mọi người hay gửi cho một người nhỉ? Yi: Chúc mừng năm mới, đang đón giao thừa à? Sầm Niệm đứng bên cửa sổ, chụp bức ảnh pháo hoa bên ngoài để trả lời cậu.
Niệm: 【 Hình ảnh 】 Ừ.
Yi: 【 Hình ảnh 】 2 Ảnh của cậu ấy gửi cũng là ảnh chụp pháo hoa, chẳng qua là chụp qua cửa sổ, có thể nhìn thấy bóng của Dịch Hoán Thanh mặc quần màu xám và áo trắng hiện trên cửa kính.
Sầm Niệm ấn lưu.
Tiếng pháo hoa bên ngoài dần lắng lại, màn đêm khôi phục vẻ yên tĩnh.
Hai người cũng không nói chuyện gì nhiều, chúc ngủ ngon xong thì đi nghỉ.
Sầm Niệm nằm trên giường, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong một năm qua.
Vào thời điểm này của Tết năm ngoái, cô và Dịch Hoán Thanh như hai đường thẳng song song, thi thoảng nhìn thấy nhau trên sân trường nhưng chưa hề chạm mặt nhau.
Mà bây giờ, bọn cô dường như đã không còn xa vời như vậy nữa.
* Tết qua đi, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, kỳ nghỉ đông dành để thăm người thân và bạn bè đã kết thúc.
3 Ngày trở lại trường, Sầm Niệm bỏ tất cả những tờ giấy nháp kia vào vali, vừa chờ mong vừa hồi hộp khó giải thích.
Nhà trường sắp xếp tự học buổi tối, hy vọng học sinh có thể khôi phục tiết tấu học hành sau thời gian thả lỏng, chuẩn bị nghênh đón chặng đường mới.
Thẩm An Kỳ hưng phấn lôi kéo Sầm Niệm nói chuyện nghỉ đông nhà cô ấy có một thành viên mới, cháu gái nhỏ của cô ấy đáng yêu như thế nào.
Sầm Niệm cũng cười ha ha theo, liếc mắt nhìn bóng dáng bên ngoài, ý cười càng đậm hơn.
Bởi vì cần kết thúc tất cả chương trình học cấp ba, cho nên nhịp điệu học tập của học kỳ hai năm lớp 11 càng đẩy nhanh hơn.
Sầm Niệm thường xuyên cảm thấy quá sức, môn Toán càng ngày càng kém.
Vừa kết thúc kỳ thi tháng, Sầm Niệm sửa sang lại tóc của mình, đi ra khỏi phòng thi tìm Thẩm An Kỳ.
4 Lần này, tất cả các phòng thi đều không được bố trí trong tòa nhà dạy học, và thậm chí còn cách tòa nhà dạy học một khoảng xa.
Thẩm An Kỳ kéo tay Sầm Niệm, “Aiz, mỗi lần thi xong đều có cảm giác đầu óc trống rỗng.
”
Sầm Niệm bị cô ấy nói làm cho có chút buồn cười, đột nhiên nhìn thấy tay áo của Thẩm An Kỳ trên tay mình, mới nhớ tới mình thiếu cái gì đó: “An Kỳ, hình như tớ quên cầm áo khoác đồng phục rồi.
”
Thẩm An Kỳ nhìn cô: “Ừ, bây giờ quay lại?”
Hai người quay lại chỗ cũ, cũng không tốn bao nhiêu thời gian nhưng phòng thi đã khóa cửa.
Sầm Niệm ở bên ngoài cửa sổ nhón chân nhìn vào bên trong một chút, cũng không nhìn thấy đồng phục của mình.
“Kỳ quái, chẳng lẽ tớ không mặc ư?”
Sầm Niệm sờ đầu không não của mình.
—— “Có thể ở trong phòng ký túc xá.
”
“Sao mà tớ nhớ là tớ có mặc ý.
”
—— “Về phòng ký túc xá rồi tìm tiếp.
”
5 Đồng phục của trường trung học số 1 Dục Điền có màu xanh đậm, tay áo có sọc màu xanh lam và trắng.
Các bạn nữ xung quanh Sầm Niệm đều thích viết tên mình hoặc tên viết tắt lên trên tay áo để tránh nhầm lẫn.
Sầm Niệm nhớ là mình cũng viết lên đó, hẳn là sẽ không có người cầm nhầm.
Cuối cùng Sầm Niệm cũng không tìm được áo đồng phục kia của mình, chỉ có thể chờ giáo viên chủ nhiệm thông báo đặt đồng phục thì đặt lại một bộ.
* Thời tiết dần ấm lên, bầu không khí học tập căng thẳng của lớp mười hai ở tòa nhà bên cạnh cũng lây nhiễm sang tòa nhà của lớp mười một.
Sau lần tổng kết kỳ thi tháng lần này, mọi người lại bắt đầu học tập không ngừng cho học kỳ mới.
Sầm Niệm thường gặp Dịch Hoán Thanh ở các địa điểm khác nhau.
Từ phòng ngủ đi tới lớp học, gặp nhau thì sẽ mỉm cười chào hỏi.
6 Tình cờ gặp nhau ở cửa hàng bán đồ ăn vặt thì có thể mời nhau.
Lúc cần giải đáp thắc mắc thì Dịch Hoán Thanh sẽ giúp đỡ.
Thỉnh thoảng gặp nhau ở căn tin thì còn có thể cùng nhau chia sẻ món sườn xào chua ngọt.
Sầm Niệm vẫn cho là trạng thái như bây giờ rất tốt, cho đến khi một lần nữa cô lại được đổi chỗ ngồi trở lại vị trí bên cửa sổ.
Sau kỳ thi tháng mới nhất, Sầm Niệm ngồi lại vị trí bên cửa sổ, thoạt đầu cô còn cảm thấy rất vui vẻ, cũng thường xuyên có thể nhìn thấy Dịch Hoán Thanh nói chuyện với người khác ở trên hành lang.
Dần dần, đối tượng nói chuyện với cậu biến thành Trương Chỉ Vân, bạn nữ sáng chói trên bảng vàng danh dự kia.
Chính xác mà nói, bọn họ không phải đang nói chuyện phiếm, mà chắc là đang tiến hành giao lưu học thuật? Trương Chỉ Vân thường xuyên cầm bài tập đến tìm Dịch Hoàn Thanh.
Nhiều lần, Sầm Niệm bắt đầu để tâm.
7 Dịch Hoán Thanh đứng sóng vai cùng cô ấy, lúc thảo luận, tóc đuôi ngựa của Trương Chỉ Vân bị gió thổi tung, sau đó dính vào trên người Dịch Hoán Thanh.
Sầm Niệm dời mắt, không khỏi nhớ tới dáng vẻ của Dịch Hoán Thanh khi giảng đề cho cô.
Kiên nhẫn, dịu dàng, chỉ là cũng không thuộc về một mình cô.
Trong lòng Sầm Niệm chua chát, hốc mắt dần dần phủ đầy sương mù, cô kiềm chế, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đem lực chú ý tập trung trên đề bài.
Quả nhiên, sau khi thành bạn bè, cô đã nảy lòng tham.
Sáu đó, Sầm Niệm cố gắng khắc chế lòng tham của mình, duy trì khoảng cách phù hợp với Dịch Hoán Thanh.
Cô cũng cảnh cáo chính mình, như thế này đã rất tốt, như thế này đã rất được rồi.
“Ài, Niệm Niệm, lần này cậu không đi xem bảng vàng danh dự à?”
Thẩm An Kỳ cắn miếng kem rồi chỉ vào bảng vàng danh dự cách đó không xa.
8 Sầm Niệm nhanh chóng tìm được vị trí của Dịch Hoán Thanh, bên cạnh hình của cậu ấy là Trương Chỉ Vân: “Không xem, dù sao thì mỗi lần cũng quanh quẩn chừng đó.
”
Thẩm An Kỳ trừng cô một chút: “Còn không vừa lòng, người ta mới miễn cưỡng có thể lên đó.
”
“À, tớ đã đưa bài mẫu vạn năng tiếng Anh cho người nào đó, thế nhưng người nào đó không chịu học thuộc.
”
Sầm Niệm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
“Niệm Niệm tốt, lập tức học thuộc!”
“Tự học tối nay học thuộc?”
“Được!”
Sầm Niệm nói như thế nhưng mà lúc đi qua bảng vàng danh dự, vẫn nhịn không được mà đưa mắt nhìn, bọn họ rất xứng đôi.
* 9 Tháng sáu, tòa nhà lớp mười hai bên cạnh trống không.
Phòng học lớp mười hai chuyển sang phòng hội trường lớn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, dưới lầu ký túc xá có nhiều rác hơn, có sách giáo khoa mà Sầm Niệm hết sức quen thuộc, còn có cả bài thi.
“Niệm