Cửa phòng giám thị mở, cô giáo dạy Hóa bước vào cùng với tệp hồ sơ được kẹp ngay khuỷu tay.
Cô giáo nâng gọng kính rồi gật đầu ngụ ý chào hỏi.
" Chào anh chị " Sau khi ngồi xuống ghê, cô mới mở miệng nói ra được lời chào hỏi.
" Chào cô " Bạch Phong Thần nghiêm túc ngồi đối diện giáo viên bộ môn, cặp may chau khích lại mặc dù cuộc nói chuyện vẫn chưa bắt đầu.
Có lẽ hắn đã rất nóng lòng để nghe ngóng tình hình học tập của cô.
" Hôm nay tôi muốn mời anh chị đến đây là để thông báo chút chuyện về tình học học tập của hai em, Hi Vãn và Lam Y " Cô giáo cầm bảng thành tích, nhìn sơ lược qua một hồi rồi mới trầm giọng lên tiếng.
Cả hai ngồi đối diện, đều im lặng chăm chú nghe giáo viên nói.
Bạch Phong Thần lưng tựa vào ghế, hắn ngồi thong thả như đang ngồi ở chỗ làm.
Đột nhiên có tiếng " cạch " phía sau cánh cửa là Lam Y cùng bạn học lớp 12A8 đang bước vào, sắc mặt cả hai vẫn bình thường, không ai bị thương hay bị gì nặng nề cả.
Đánh nhau, trầy trụa vài vết trên người cũng là chuyện thường tình, không đáng để nói đến, quan trọng là vẫn chưa có ai đổ máu, vẫn còn sức để đến phòng giám thị là ổn rồi.
Bạch Phong Thần xoay qua nhìn thấy cô, hắn chau mày khó hiểu, nhưng lại đang ngồi đây để nói chuyện cùng giáo viên nên không thể lao đến ôm ấp hỏi thăm.
Hắn cứ dán mắt theo cô cho đến khi bị giáo viên gọi đến.
" Phụ huynh em Lam Y là ai ạ? " Cô giáo bất ngờ nhắc đến nên làm Phong Thần có đôi chút giật mình.
" Là tôi "
" Tôi cần nhờ anh về xem lại tình hình của Lam Y.
Đây là cuối cấp, nếu còn lơ là trong chuyện học như vậy thì việc thi đậu vào trường đại học tốt là việc rất khả thi "
Giáo viên bộ môn đã tận tình cân nhắc.
Nhìn lại bản thành tích của cô, điểm không thấp cũng không cao, chỉ ở mức khá.
Nhưng điều đáng nói ở đây là chuyên cần của cô, mỗi khi đến tiết Hóa Lam Y rất hay vắng mặt, ngày nào có mặt thì cũng chỉ nằm ngủ, hết tiết thì sách ba lô đi về.
Nếu như vậy thì làm sao có thể hiểu bài? Những điểm số khá đó chẳng phải đều là điểm ảo hết sao? Không học bài thì làm sao có thể hiểu bài và làm được bài chứ?
" Tôi sẽ cân nhắc về chuyện này "
" Rất cảm ơn hai vị phụ huynh đây đã bỏ ra chút ít thời gian để có thể cùng tôi trao đổi chuyện học tập của hai em.
Mong phụ huynh có thể kèm cặp và giúp đỡ các em trong quá trình học để các em tiến bộ hơn "
Cô giáo đứng dậy, thể hiện sự kính trọng nên đã nói một tràn lời dài để cảm ơn sự góp mặt của họ trong buổi họp ngắn hôm nay.
Sau đó cô giáo dọn dẹp rồi bỏ đi.
Giáo viên vừa ra khỏi phòng họp, bà đã bắt đầu thở ngắn thở dài, vẻ mặt đầy chán nản.
Như bà dự đoán ngay từ ban đầu, chẳng phải là gặp mặt để bàn chuyện gì cả, bị mời phụ huynh thì cứ nói thẳng, cần gì phải lách léo như thế!!
Mẹ Hi Vãn sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với giáo viên liền gấp rút trở về nhà.
Thấy vậy Phong Thần mở lời muốn giúp đỡ :
" Hay là sẵn tiện bây giờ con lên công ty có chút việc nên con đưa bác về nhà luôn nhé? "
Nói thật thì hắn có chút ngại ngùng khi phải chủ động mở lời để giúp đỡ như vậy, vì đây cũng là lần đầu nên ngại ngùng là chuyện thường thôi.
" Bác tự về được rồi, như vậy thì phiền con quá " Mẹ Hi Vãn đứng khựng lại khi nghe hắn nói, bà có chút do dự, nhưng rốt cuộc vẫn chọn từ chối.
Vì bà biết người như hắn rất bận, thời gian trong một ngày có khi còn không đủ, chẳng có rãnh thời gian để làm những việc vặt như thế!!
" Phiền gì đâu bác, để con đưa bác về " Phong Thần hết lời thì cùng bà ra xe
Trước khi đi hắn còn không quên liết nhìn vào trong để xem xét chút tình hình, thấy cô đang ngồi chăm chú viết gì đó nên hắn cũng mau chóng ra ngoài.
Dù sao vẫn phải lên công ty bàn giao việc lại cho mấy người thư ký, rồi chuẩn bị chuyến đi công tác!!
...
Hắn đi đến công ty, soạn tài liệu và những thứ cần mang theo, bàn giao công việc lại cho thư ký rồi yên tâm rời đi.
" Lần đi công tác này, ai sẽ là người đi cùng tôi? " Bạch Phong Thần vẫn đang soạn các xấp giấy tờ, hắn thường không để thư ký hay bất kì ai động chạm đến nơi làm việc của mình, để đảm bảo tính bảo mật cao nên bắt buộc phải như vậy.
" Là thư ký Hạ ạ " Một người nhân viên trẻ tuổi đứng trong góc phòng, gương mặt ngẩn cao, giọng nói không e dè đầy sự tự tin.
Bạch Phong Thần rất thích làm việc với những người tự tin, vì thế nên hắn muốn nhân viên của mình phải thật sự là một người tự tin, biết cố gắng trong công việc.
Là một người trong ngành nghề này thì chắc chắn hắn phải biết rõ hơn ai, không tự tin thì đồng nghĩa cũng sẽ chẳng làm được việc gì cả.
Ngay cả bản thân mình mình còn không dám tin tưởng vào thì ai có thể dám tin tưởng để giao nhiệm vụ cho mình?
Luôn ngẩn cao đầu và đi đến vinh quang là châm ngôn sống của hắn, bất cứ giá nào cũng không được nhục trí, dù là trong hoàng cảnh khốn khó nhất cũng không được nản lòng.
Bạch Phong Thần đột nhiên dừng lại, hắn ngước nhìn người nhân viên nhỏ bé đang đứng với dáng vẻ nghiêm trang.
Phong Thần điềm đạm hỏi : " Thư ký Hạ?...Là người mới sau đợt tuyển dụng vừa rồi à? "
Cô nhân viên cũng gật đầu rồi trả lời : " Phải ạ! Do thư ký Chu có việc nên xin nghỉ phép ba ngày, đơn đã được nộp đến phòng tài chính nhân sự rồi ạ! "
" Cô ta có bằng cấp gì lại được tuyển dụng vào công ty? Tại sao tôi vẫn chưa biết được sơ yếu lý lịch của cô ta? " Bạch Phong Thần chống hai tay lên bàn hắn dò xét.
Đến cả tuyển dụng thư ký cho chủ tịch hắn còn chưa biết được mặt mũi trông như thế nào, ấy vậy mà lại được cử cho đi công tác cùng hắn.
Là ai có quyền đến như vây?
Chẳng ai khác ngoài thư ký Chu của hắn cả, người thân cận cùng hắn trong suốt thời gian qua.
Tuy thời gian làm việc cùng hắn không dài nhưng Phong Thần đủ để nhận xét được cậu ta cũng là người có mắt nhìn, nếu cô thư ký này được thư ký Chu tuyển dụng thì hắn cũng có chút yên tâm.
" Thư ký Hạ tốt nghiệp đại học Tài chính kinh tế Thượng Hải với điểm số tối đa, với sự hiểu biết và có kinh nghiệm ba năm trong nghề môi giới bất động sản "
" Ngoài ra...? " Bạch Phong Thần dường như vẫn còn muốn biết thêm về lý do vì sao cô ta lại được chọn vào tập đoàn.
Đạt điểm chuẩn tối đa và chỉ với kinh nghiệm ba năm trong nghề