Lam Y đứng trước cửa nhà, đôi mắt khô khan không chứa nước.
Nhưng cảm xúc trong lòng cứ ngày càng dâng trào khiến tim cô rất nhói, nhưng mãi cũng không tài nào khóc được? Là do nước mắt đã khô cạn, hay do cô đã chai lì với những lần bị phản bội này?
Không ai có thể trả lời được câu hỏi ấy cả.
Cô quyết định gặp Như Tuyết, không biết sao bao ngày xa cách, bây giờ gặp lại bà ta sẽ có cảm giác như thế nào.
Tức giận hay vui vẻ đón chào?
" Mẹ kiếp, mày còn đến đây làm gì? "
Hệt như những gì cô suy nghĩ, bước vào nhà đầu tiên sẽ nghe tiếng bà ta mắng chửi.
Không cần biết là cô về để làm gì, chỉ cần nhìn thấy mặt là trong lòng đã cảm thấy chẳng vừa ý, chỉ muốn mắng nhiếc cho bớt đi gánh nặng.
" Về đây xem bà sống chết ra sao "
Khuôn mặt cô vô hồn vô cảm, chất giọng âm trầm lại rất bí hiểm, đôi mắt đục ngầu như đang trong một bờ biển máu.
Lam Y không để lộ bất kì cảm xúc nào của mình ra ngoài, không lo nghĩ gì mà dùng lời lẽ vô cùng cay độc.
Nếu đã ghét bỏ bà ta như vậy thì cô còn đến đây làm gì? Còn mang cả thức ăn cho bà ta nữa...
Sau khi trãi qua bao nhiêu chuyện cho đến này cô cũng không thể đành lòng nhìn bà đang dần tự phá hoại bản thân.
Hôm nay cô đến đây thật sự là muốn xem tình hình của Như Tuyết sau vài ngày vắng mặt.
Cô còn có ý tốt mang thức ăn đến vậy mà lại vô tình nghe được lời mắng chửi từ miệng bà ta.
Như Tuyết nhìn cô đang đứng trước cửa, trên người vẫn còn mặc bộ đồng phục học sinh, tay sách đùm đề mấy món thức ăn ngon.
Nhưng bà lại chẳng hề có hứng thú đến nó, đôi mắt sắc bén không thể để yên mà liếc dọc liếc ngang :
" Tao không cần mày quan tâm, đừng có làm cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa đó nữa, chẳng ai rãnh để xem đâu "
Phải! Giả nhân giả nghĩa
Ngay cả tình thương yêu cô dành cho bà ta ngay từ ban đầu cũng là giàn dựng.
Hận thù đến nổi muốn đâm chết bà ta nhưng rồi cũng phải mang thức ăn đến cũng là giả tạo cả!
Lam Y không hề tức giận, cô điềm đạm để bọc thức ăn ở bàn rồi giọng nói mệt mỏi, dường như không muốn quan tâm đến : " Bà không ăn thì có thể vứt "
Như Tuyết nghe xong thì điên cuồng lao đến, gạt đổ hết tất cả thức ăn xuống sàn.
Lam Y đứng cạnh nhìn động tác dứt khoát ấy mà trong tim như bị ai đó bóp chặt đến nghẹn ngào.
Tại sao bà ta có thể vô tình đến vậy?
Rốt cuộc bà có từng xem cô là con ruột do chính mình sinh ra hay không?
Mục đích ban đầu cô đến đây là muốn hỏi cho bà ta ra lẽ vì sao lại đăng tin xằng bậy lên mạng xã hội như vậy.
Nhưng từ khi bước vào ngôi nhà này, mọi suy nghĩ trong đầu cô lúc ấy liền bị tráo đổi, đau lòng hơn là khi được gặp bà ta.
Tinh thần lẫn thể xác dường như có chút suy yếu...Vì thế nên cô một lời cũng chẳng muốn hỏi đến.
Đôi mắt cô đỏ nay càng đỏ hơn, môi run run, tay chân thì gồng cứng ngắt.
Cô đang cố kìm nén lại sự nghẹn ngào trong lòng, nước mắt muốn trào ra ngoài như Lam Y cố giữ bình tĩnh, liên tục lấy tay quạt vào mắt, ngước cổ lên cao, làm đủ mọi cách không để nước mắt rơi.
" Bà có từng xem tôi là con của bà bao giờ chưa? Dù chỉ một lần? "
Không khí thật tĩnh lặng, người thì đang tức giận nảy lửa, người thì điềm đạm không nói năng nhưng lại rất nghẹn lòng.
Đôi mắt u sầu của cô khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy thật thê thảm.
Cô nhìn bà ta, đôi mắt rưng rưng ánh nước nhưng không dám khóc, vì từ lâu cô đã tập bản thân sống phải thật mạnh mẽ, không được khóc trước mặt người khác.
Nhưng ngay cả mẹ ruột cô cũng không để bà ta thấy nước mắt cô rời thì hai người họ đã có khoảng cách rất lớn.
" Tao mà có đứa con như mày sao? Kiếp trước tao phải sống thất đức lắm mới đẻ ra được mày! Cái thứ vô ơn vô nghĩa "
Bà ta không ngừng nói năng ra mấy lời lẽ thô t.ục khó nghe.
Trong lời nói ấy chứa không ít nhiều gì hàm ý muốn mỉa mai đâm chọt, vừa nói mà đôi mắt của bà ta cứ trợn trừng lên nhìn cô, tay chân lơ huơ loạn xạ.
Sao bà có thể vô tình nói ra được những lời lẽ ấy, bà không thể nghĩ cho cảm xúc của cô sao?
" Bà đã làm gì được cho tôi? Bà đã nuôi lớn tôi được ngày nào? Hay bà có bên cạnh tôi được ngày nào mà lại nói tôi là thứ vô ơn vô nghĩa? "
" Từ mấy năm trước bà có biết tôi phải trải qua những cú sốc tinh thần rất lớn không? Khi ấy, nếu là bao đứa trẻ khác thì chúng được về nhà, ôm mẹ và khóc than kể lể.
Còn tôi thì sao? Đóng cửa phòng, bầu bạn cùng bốn bức tường với không gian tối? Ngày đó bà vẫn còn đang vui vẻ ở Nga, mặc tôi sống chết ra sao "
Lúc đó cô khóc lóc trong rất thương tâm,