Hai tiết học vừa kết thúc, tiếng chuông báo đến giờ giải lao.
Lam Y cùng Hi Vãn đến căn tin ngồi ăn bánh tán gẫu.
Bỗng chốc Hi Vãn hỏi cô : " Ê, mà hồi sáng lúc Thiệu Huy tỏ tình cậu, mình nói như thế có hơi quá lời không "
Đang ngồi ăn thì lại chợt nhớ đến chuyện buổi sáng, khi ấy lời nói của cô cũng có chút thẳng thắng thiếu tinh tế, chẳng bao lâu cô đã vội cảm thấy mình thật có lỗi.
Lam Y ăn nốt miếng bánh đang cầm trên tay, không lo nghĩ gì nhiều trả lời lại : " Không có, cậu ta cũng cần biết sự thật mà!! "
Nghe cô nói vậy Hi Vãn chề nhẹ môi rồi cũng chịu gật gù như vẻ đã hiểu, nhưng chắc hẳn cô vẫn còn áy náy lắm.
" Chiều nay, chúng mình định về nhà Trạch Dương để ra mắt mẹ anh ấy.
Mình sợ bác không thích mình " Hi Vãn vương đôi mắt có chút trong sáng, dáng vẻ buồn tuổi vì lo lắng của Hi Vãn làm cô cũng có chút không vui.
" Không có ai có thể không thích cậu cả, một đứa trẻ tuyệt vời như thế mà " Được Lam Y động viên nên tinh thần cô cũng phấn chấn lên mấy phần, đầu óc đã thư giãn và đỡ lo nghĩ hơn nhiều.
Mỗi lần nghĩ đến mẹ Trạch Dương cô lại cảm thấy có chút bồn chồn tức tối trong lòng.
Nghĩ lại chuyện năm xưa thì không thể nào cam lòng tha thứ được.
Cô đã từng nghĩ sẽ hận bà ta đến suốt cuộc đời, hận Trạch Gia không bao giờ nhìn mặt, bằng mọi giá phải làm cho cậu ta sống không bằng chết, phải chịu nổi đau khổ dằn vặt thay mẹ mình!!
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ khi trước, bây giờ nhìn thấy cậu yêu thương Hi Vãn như vậy cô cũng đã yên tâm hơn rất nhiều.
Đến hiện tại vẫn nên nhắm mắt cho qua tất cả những gì bà ta làm, nếu không Hi Vãn cũng sẽ không sống nổi với bà ta.
...
Hi Vãn đi cạnh Trạch Dương, không kiên nể gì mà dính xác nhau như keo siêu dính, muốn tách ra cũng khó.
" Hay là về cùng bọn mình đi? " Thấy cô đang cố tình đứng yên không bước tiếp, Hi Vãn đã lên tiếng muốn đưa cô về nhà.
Nhưng cô vẫn còn lời hẹn với Bạch Phong Thần vào ban sáng nên không thể đồng ý được, dù sao vẫn chưa trễ giờ, đợi thêm một chút cũng không sao!!
" Không cần đâu, hai cậu có việc thì cứ về trước đi " Lam Y lắc nhẹ đầu rồi cười mỉm, lời từ chối tinh tế nên làm người khác cảm thấy dễ nghe và không bị ngại.
" Được rồi, về