Như Tuyết tức giận, bà cầm chắc con dao trên tay, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra những thanh âm vô cùng khó chịu : " Nếu vậy chỉ cần trừ khử nó thì anh sẽ mãi mãi là của em thôi "
Bà lao nhanh đến như một con mãnh hổ, tay cầm con dao mũi nhọn hoắt, ánh mắt câm hận đến nổi đỏ rực.
Lúc ấy, trong đầu bà ta chẳng có một suy nghĩ nào khác ngoài việc sẽ ghim thẳng con dao ấy vào tim cô.
Cảm giác ra sao nếu một cơn lạnh buốt xâm nhập vào cơ thể mình, sau đó là một dòng máu ấm nóng chảy ra.
Độ bóng loáng của con dao có thể soi thấu được thâm tâm ác độc của bà ta, bà không có tình người!!
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bị bà ta muốn trừ khử.
Lam Y vô lực, cô nhắm nghiền mắt ngồi yên một chỗ, không la hét cũng không có phản ứng.
" Phập "
Không cảm thấy đau đớn hay cảm giác gì khác.
Lạ thật, mới chỉ có như vậy mà đã được thanh thản lên thiên đàng rồi sao?
Lam Y mở mắt thì thấy Bạch Phong Thần bị bà ta đâm trúng, con dao sắc nhọn đã nhẫn tâm mà ghim thẳng vào ngực phải của hắn.
" Bạch...Bạch Phong Thần....anh..anh "
Phong Thần tay giữ chặt con dao trên ngực, khuông miệng không ngừng kêu lên vài tiếng hước.
Như Tuyết nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà run lên bần bật.
Bà ta ngã quỵ xuống đất, hốc mắt không ngừng chảy ra hàng loạt những giọt nước mắt đau thương.
Bà ta định bò gần đến thì bị Lam Y kích động hét.
" Bà đi ra, không được lại gần anh ấy "
Như Tuyết cũng giật mình nên ngồi yên, bà mở to mắt nhìn toàn bộ con người hắn đang đau đớn nằm trên vũng máu, sợ đến mức không dám cử động.
" Mau mở trói cho tôi! Nhanh lên " Lam Y la hét vùng vẫy cũng chẳng ai chịu động đậy, cô tức giận mắng chửi bọn chúng :
" Lũ khốn nạn, tụi mày mau mở trói cho tao.
Con mẹ nó, lũ mất nhân tính, chúng mày không có tình người "
Phong Thần nằm vật ra đất, mắt hắn đã dần chuyển sang mờ nhạt không thấy được, tất cả mọi thứ trước mắt hắn giống như màn hình ti vi bị nhiễu sóng.
Hắn vì quá đau đớn nên định rút con dao ra khỏi ngực, nhưng vừa giơ tay lên đã liền bị Lam Y cấm cản : " Không được, nếu anh rút ra máu sẽ chảy nhiều hơn, không được rút "
Tình cảnh đang vô cùng hỗn loạn, Hi Vãn thấy vậy liền nhanh trí chộp lấy cây súng bị Phong Thần vứt dưới đất.
Cô nhanh nhẹn và yên lặng đến mức chẳng kẻ nào phát hiện, cho đến lúc Hi Vãn lên tiếng :
" Tụi bây mau lại mở trói, nếu không tao bắn hết cả lũ " Cô giơ súng lên sau đó lướt ngang qua từng người một ở đó, đứa nào cũng hớt hãi giơ hai tay lên đầu hàng.
Một tên ở gần đó, định chạy đến đánh lén rồi cướp khẩu súng mà Hi Vãn đang cầm.
Trạch Dương thấy vậy liền giựt súng bắn cho hắn một nhát ngay bên chân phải, tên đó ngã quỵ xuống sàn.
Người của bà ta thấy vậy cũng liền lao đến mở trói cho cô.
Cổ tay và cổ chân bị dây thừng xiết chặt đến nổi rướm máu, đau rát vô cùng nhưng cô cũng chẳng quan tâm đến.
Được cởi trói, cô liền lao đến ôm hắn vào lòng.
Nhẹ nhàng ôm lấy cả cơ thể đang nhuộm đầy máu của hắn, khóc thảm thương, cô sợ hắn không qua khỏi, sợ hắn sẽ bỏ cô bơ vơ ở lại.
" Hức..hức anh cố lên, anh không được bỏ em, cố lên em sẽ đưa anh đến bệnh viện " Những giọt nước mắt nóng hổi của Lam Y rơi xuống mặt hắn.
Bạch Phong Thần không than đau đớn, hắn chỉ mỉm cười dịu dàng rồi đưa tay lên sờ vào gương mặt cô, giọng nói thều thào mất sức :
" Anh không bỏ em đâu, ngốc quá.
Em còn phải sinh con...con cho anh và..và làm vợ của anh nữa mà, nhẫn..nhẫn anh còn chưa kịp tr-trao thì sao lại nỡ bỏ em lại "
Lam Y đang khóc lóc thảm thiết nghe hắn nói vậy liền không kiềm chế được cảm xúc mỉm cười, hòa vào đó là những giọt nước mắt lẫn lộn cảm xúc hòa trộn vào nhau, vui buồn hạnh phúc có, sợ hãi lo lắng hoang mang cũng không thiếu !!
" Các người mau tránh ra, đứa nào dám cản đường tôi đều tiễn về chầu trời sớm " Lam Y đỡ hắn dậy, nhưng hắn là con trai, sức cô là con gái nên cô không thể đỡ nỗi.
Trạch Dương thấy vậy nên đi đến đỡ tiếp.
Đường từ đây đến bệnh viện khá xa, đợi thời gian xe cấp cứu đến sẽ làm tình trạng hắn dần chuyển sang tệ hơn.
Lam Y quyết định sẽ chở hắn đến bệnh viện bằng xe của mình.
Trạch Dương đưa hắn đi.
Bà khóc lóc thảm thiết, liên tục nói những lời xin lỗi không còn giá trị, tay bám víu không nỡ cho hắn rời xa mình.
Bà ta ngồi ra đất ngơ ngác, không biết mình đã vừa làm một tội lỗi gì.
Cô còn chẳng thèm quay lại nhìn lấy một cái, liền chạy đi theo với đôi chân đầy thương tích của mình, cô cứ đi khập khiễng như vậy cho đến khi ra xe.
Cô chạy thật nhanh đi đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố, xe vừa đến đã có băng ca và một vài người điều dưỡng đỡ hắn lên nằm.
Bạch Phong Thần nằm trên băng cả, cơ thể hắn thả lỏng, con dao vẫn còn ghim trên cơ thể hắn.
Cô nhìn người