Đêm hôm đó, Trạch Dương cùng Hi Vãn và Lam Y, cả ba đều ngồi túc trực ở bên cạnh hắn.
Lam Y luôn ngồi bên giường hắn, nắm tay xoa bóp nhẹ nhàng, nhìn hắn với đôi mắt dịu dàng, suốt cả buổi tối.
Reng~reng~reng
Tiếng điện thoại ở chiếc bàn nhỏ gần giường bệnh reo lên liên hồi, đây không phải điện thoại cô, là điện thoại của Bạch Phong Thần.
Tên người gọi đến là " Bác Lam "
Cô hơi hoài nghi một chút rồi quyết định nhấc máy.
Giọng điệu sốt sắng lo lắng mà cô nghe được phát ra từ trong mấy ngay khi Lam Y vừa đặt điện thoại lên tai :
" Alo, sáng giờ con có ở cạnh Lam Y không? Sao hôm nay nó lại không về nhà.
Bác gọi cho nó cháy máy cũng không thấy nó bắt máy!! "
Cô nhận ra được điệu bộ lo lắng của Lam Dương Vũ, liền lấy điện thoại ra xem.
Đúng thật là ông đã gọi cho cô rất nhiều cuộc, nhưng Lam Y để điện thoại ở chế độ im lặng nên cũng không hay.
Một lúc sau không thấy ai hồi đáp ông cất giọng với điệu bộ lo lắng : " Alo? Bạch Phong Thần, con có ở đó không? "
Cô lúng túng nói với ba : " Ba, là con đây "
Lam Y cảm nhận được sự nhẹ nhõm khi ông nhận biết đấy là cô, không còn lo lắng như lúc ban đầu nữa, cô nghe Lam Dương Vũ thở dài một hơi rồi ông nói : " Con đang ở chỗ Phong Thần đấy à? Thế là ba yên tâm rồi "
Cô đột nhiên rưng rưng sắp khóc, sóng mũi cay xè, cố gắng nuốt dòng cảm xúc quá trớn ấy vào trong.
Lam Y trở nên cô độc và mạnh mẽ ngay tức khắc : " Ba, Phong Thần anh ấy...anh ấy "
Lam Dương Vũ lo lắng khi nghe giọng cô run run, nói lấp bấp.
Quả thật ông có dự cảm không lành từ sáng đến nay, vào sáng sớm khi uống cà phê ở vườn.
Chẳng hiểu con mèo từ đâu phóng ngang làm tách cà phê ông đổ xuống đất, tan tành thành các mãnh nhỏ.
" Anh ấy bị thương nặng lắm, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố sau ca phẫu thuật.
Vẫn chưa thấy tỉnh lại ạ " Cô rầu rĩ nói.
Vốn dĩ cũng chẳng định nói cho ông biết, nhưng Lam Y biết tính ba mình.
Ông muốn biết một thứ gì rồi thì dù có quỷ dữ cản chân vẫn muốn tìm hiểu cho bằng được.
Vì vậy vẫn nên nói ra từ lúc ban đầu.
" Được rồi để ba thu xếp rồi vào ngay với con "
Ông nói xong thì cúp máy.
Lam Y đưa đôi mắt đờ đẫn của mình nhìn hắn, nhìn Hi Vãn và Trạch Dương đang ngủ gục tựa đầu vào nhau.
Giá như tâm trí của cô không hỗn loạn như vậy, không phải lo lắng những chuyện linh tinh, không cần phải phiền não.
Cô có thể tựa vào cánh tay của hắn, nằm kế bên hắn đánh một giấc cho tỉnh người.
Khoảng một lúc sau, Lam Y đi đến lây nhẹ người Hi Vãn, làm cô giật mình ngơ ngác : " Ch-chuyện gì vậy? "
" Cậu và Trạch Dương về trước đi, trời sáng rồi " Lam Y nhẹ nhàng nói với cô ấy.
Khuôn mặt còn mơ màng chưa tỉnh ngủ của Hi Vãn làm cô một phen cười đến tỉnh ngủ.
" Cũng được, mình về nghỉ ngơi chút rồi vào canh chừng chú ấy cho cậu về nghỉ ngơi " Hi Vãn dụi nhẹ mắt, cô gật đầu không phản đối như lúc tối.
" Ừm " Cô nghe vậy thì gật nhẹ đầu, không nói thêm câu nào nữa.
Có lẽ sau một đêm thức trắng cũng đã thấm mệt, cô không còn sức để từ chối nữa.
Hi Vãn lay người Trạch Dương kêu cậu dậy, cậu ấy ngủ say như chết, gọi đến khàn giọng của chẳng nhúc nhích.
Hi Vãn phát cọc đánh mạnh vào mặt cậu một cái khiến Trạch Dương hồn bay phách lạc.
" Sa-sao đánh anh? " Cậu bàng hoàng ôm bên gò má, còn chưa tỉnh ngủ hẳn đã bị giáng cho một cái tát đau thương.
" Mau đưa em về nghỉ ngơi một chút "
" Về á? Thế một mình chị Lam có chăm sóc anh ta được không? " Trạch Dương xoay sang nhìn Lam Y hỏi.
" Nghỉ ngơi chút lại vào " Lam Y nói.
Cô và cậu loay hoay soạn đồ một lúc, bàn tay níu kéo không nỡ rời xa, lưu luyến một lúc hai người bọn họ cũng chịu ra về.
" Bà..." Hi Vãn đứng như chết trân tại chỗ, cô nhìn người phụ nữ trước mắt.
Hốc hác đến nổi không nhận ra bà từng được mọi người xung quanh gọi là Lam phu nhân, lừng lẫy và quyền lực đến mức nào.
Ngay cả bộ độ trên cơ thể cũng không thể mặc một cách tươm tất, áo quần đều sọc xệch, nhìn không vừa mắt.
" Xích ra!! " Nói rồi bà đẩy Hi Vãn sang một bên làm cô xém mất trớn mà té, may mắn có Trạch Dương đỡ lấy.
Bà chạy điên cuồng vào trong, Lam Y chưa kịp định hình thì bà đã lao vào chỗ hắn, quỳ gối xuống cạnh giường, bàn tay run rẩy sờ vào từng tấc da thịt lạnh lẽo của Phong Thần.
" Bà xích ra đi, đừng chạm vào người anh ấy " Cô đi đến đẩy nhẹ bà ta ra không muốn bà chạm vào cơ thể hắn.
Làm sao cô dám để kẻ đã làm hắn ra nông nổi này mà ở cạnh hắn chứ?
" Mày xích ra đi, tao phải chăm sóc cho chồng tao " Bà đẩy Lam Y ra, mắt trợn trừng đáng sợ.
" Chính bà đã hại anh ấy ra nông nổi này, bà còn dám vác mặt đến đây sao? Con người của bà quá tàn ác rồi, chẳng còn từ gì để nói với bà hết!! "
Như Tuyết bị cô trách móc, không yên lặng chịu đựng, bà ta còn cố gắng muốn đẩy cô đi.
Liếc mắt sang thấy trên kệ tủ có một con dao nhỏ để gọt trái cây, bà nhanh chóng đi đến chụp nhanh lấy nó.
Hi Vãn thấy vậy kêu lên một tiếng : " Này bỏ xuống ma...( mau ) "
Cô chưa kịp nói hết câu thì một giọng nam tính khàn đặc từ đằng sau vang vọng.
Lam Dương Vũ cùng hai người vệ sĩ từ đâu đi đến.
Ông đi thẳng