Tháng 5.
Thời tiết cuối xuân đầu hạ, đầu đường cuối ngõ đều là mùi hương của lá cây tắm dưới ánh nắng, không khí trong lành dễ chịu, làm cho lòng người thư thái.
Lâm Dược ôm một thùng giấy, trong đó có có vài cuốn sách về đông y, một bộ dụng cụ châm cứu, cùng với bệnh án hàng ngày của mình, bước chân nhẹ như bay ra khỏi cửa lớn của "Bệnh viện Y học cổ truyền số 6 Thượng Hải".
Từ thời khắc bắt đầu thất nghiệp, trước khi bạn học Lâm Dược phải đối mặt với điều kiện kinh tế túng quẫn trong tương lai, cô cảm thấy mình nên đón nhận sự tự do của tâm hồn trước đã.
Ròng rã một năm rưỡi, cuối cùng cô cũng thoát khỏi ma trảo của Lưu Mãn Đức.
"Tiểu Minh à, cuối cùng thì bà đây đã từ chức rồi, hahahaha..."
Lâm Dược chân trước vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, sau lưng đã lôi điện thoại ra báo tin vui cho bạn tốt của mình là Nhạc Minh Uyên, cô đứng ở cửa lớn bệnh viện cười điên cuồng, doạ bệnh nhân đến khám sợ hãi vô cùng, tưởng bản thân vào nhầm bệnh viện tâm thần.
"Có phải cậu đang đứng ở cổng lớn của bệnh viện không?.
Nhạc Minh Uyên là người vô cùng hiểu rõ tính tình của Lâm Dược, hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng một người phụ nữ đang ngửa mặt lên trời điên cuồng cười lớn.
Đại tiểu thư của tôi ơi, chú ý hình tượng, cẩn thận người ta mang cậu đến khoa tâm thần đấy."
Lâm Dược thu lại nụ cười, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên có không ít người đang lén lút nhìn cô, Lâm Dược dùng thùng giấy chắn trước mặt, có chút xấu hổ bước thêm một đoạn mới nói tiếp
"Tôi đã nói rồi, sau khi tôi nghỉ việc nhất định phải đi ăn mừng, thế nào? Cậu có rảnh không?".
"Chắc chắn là rảnh rồi.
Nhạc Minh Uyên mỉm cười.
Tôi cũng phải chúc mừng một chút, chúc mừng sau này tôi không cần ngày nào cũng nghe cậu gọi điện thoại oán giận Lưu Đức Mãn nữa."
"Vậy cậu mau đến đây đi, mỗi khi vui vẻ tôi đều thấy đói á."
"Khi cậu vui vẻ thật không giống ai mà."
Bỏ qua lời phàn nàn của bạn tốt, Lâm Dược trực tiếp cúp máy, bắt một chiếc taxi ven đường, đi đến nhà hàng nhỏ nơi hai người thường hay đến.
Bởi vì bây giờ đang là giờ làm việc, lại không phải giờ cao điểm nên quán ăn không có nhiều người lắm, chỉ có một hai bàn khách.
Lâm Dược quen cửa quen nẻo, tìm được một vị trí ngồi bên cửa sổ.
Đặt thùng giấy sang một bên và nghịch điện thoại sau khi gọi đồ ăn.
Khoảng năm phút sau, ở cửa xuất hiện một anh chàng đẹp trai, dáng người cao dong dỏng, ăn mặc có chút loè loẹt, người đàn ông nhìn vào quán ăn nhỏ, phát hiện Lâm Dược ngồi bên cửa sổ thì ngẩn đầu bước đến.
"Đã gọi món chưa?" Nhạc Minh Uyên kéo ghế ngồi xuống, hỏi.
Lâm Dược ngẩn đẩu, thiếu chút nữa bị phong cách ăn mặc loè loẹt của bạn tốt làm cho cô mù mắt.
"Cậu có thể đừng ăn mặc giống con chim công nữa có được hay không?".
"Đây gọi là thời trang, hiểu không? Là phong cách thịnh hành của mùa hè năm nay, những người mẫu nam nổi tiếng đền ăn mặc như vậy đó."
"Người ta đi trên sàn catwalk, còn cậu đi bộ trên đường cái, chim trĩ mà đòi học phượng hoàng." Lâm Dược nôn khan.
"Này, Gói Thuốc, cậu mà còn nói như thế, phòng tôi sẽ lấy lại không cho cậu thuê nữa." Nhạc Minh Uyên giận dỗi doạ.
"Ấy, đừng mà, tôi vừa mới nghỉ việc, kí túc xá của bệnh viện không thể ở nữa, cậu không cho tôi thuê phòng thì tôi biết phải làm sao, cậu nhẫn tâm để người phụ nữ yếu đuối là tôi đây lưu lạc đầu đường xó chợ à?"
Lâm Dược nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn bạn tốt của mình.
"Người phụ nữ yếu đuối?" Nhạc Minh Uyên hừ lạnh một tiếng đầy mỉa mai.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
Đối phó với bạn học Tiểu Minh quả nhiên không thể áp dụng chính sách dụ dỗ mà, Lâm Dược lấy bao kim châm cứu từ thùng giấy ra, mở ra, lưu loát rút ra cây kim châm dài nhất, cô hướng về phía đối hương lắc lắc cây kim mỉm cười "thân thiện".
"Cậu, cậu định làm gì đấy? Tôi báo cảnh sát đấy." Nhạc Minh Uyên nhìn thấy cây châm dài trong tay Lâm Dược thì chân liền nhũn ra, mặt mũi tái mét.
"Mặt cậu sao lại trắng bệch vậy, thận hư đấy à, hay tôi giúp cậu ghim hai châm nhé?".
Lâm Dược giả vờ muốn đi qua châm cho bạn học Tiểu Minh hai châm.
"Đừng, đừng, thuê, cho cậu thuê, tiền phòng tôi cũng không lấy luôn." Nhạc Minh Uyên bi ai khuất phục trước dâm uy của Lâm Dược.
"Không cần trả tiền thuê nhà? Thật tốt quá." Lâm Dược thu hồi ngân châm, nhướng mày nói
"Có phải cậu phải lòng tôi từ lâu rồi hay không?"
Nhạc Minh Uyên bị doạ cho suýt chút nữa thì té từ trên ghế xuống "Người anh em, cái suy nghĩ này của cậu không được đâu, tôi chỉ thích phụ nữ thôi."
"Lăn!" Lâm Dược không nhịn được mắng.
Một lúc sau, phục vụ chậm rãi mang món ăn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
"Cậu không thấy tiếc à? Bao nhiêu người muốn tiến vào Lục Viện mà không được đó." Nhạc Minh Uyên không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy, tôi nhường cho bọn họ vị trí đó đấy." Lâm Dược lãnh đạm nói "Cho dù là liếc mắt một cái tôi cũng không muốn nhìn thấy lão Lưu Đức Mãn đó nữa."
"Cậu ghét ông ta thế à? Ông ta chính là phó giáo sư của Đại học Đông y đó."
"Phó giáo sư cái mẹ gì? Một chút đạo đức của nhà giáo cũng không có." Lâm Dược bây giờ nhớ đến vẫn cảm thấy khó chịu không chịu được.
"Thực tập sinh bọn tôi muốn từ thầy giáo học tập kinh nghiệm, kết quả là ông ta mỗi ngày biến tôi thành chân chạy vặt, mẹ nó, làm việc vặt cũng được thôi.
Thực tập sinh nào mà không làm việc vặt cho thầy giáo chứ.
Vấn đề là ông ta không dạy một chút xíu gì cho bọn tôi cả.
Thật vất vả mới được cũng ông ta đi đến cửa phòng khám, tôi muốn tích luỹ thêm kinh nghiệm của mình thì ông ta trực tiếp bảo tôi đưa bệnh nhân đi xét nghiệm, đi lấy thuốc, làm tôi không bước vào phòng khám được quá ba giây."
"Thầy giáo là gì? Là dạy học và giáo dục, truyền thụ tri thức nghề nghiệp, ông ta không muốn dẫn dắt học trò của mình, đây là loại thầy giáo gì chứ?".
Lâm Dược cả giận nói
"Nếu không vì phải có một năm thực tập mới được lấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ thì bà đây cũng không muốn hầu hạ ông ta."
"Không phải bác sĩ thực tập đều đến đây sao." Nhạc Minh Uyên nói.
"Cậu kiên trì một chút, kết thúc thực tập có thể lấy được một hộ khẩu ở Thượng Hải rồi."
"Nói đến hộ khẩu tôi vẫn còn tức đây." Lâm Dược kích động nói, "Cậu biết ngày hôm qua ông ta nói gì với tôi không?"
"Nói cái gì cơ?"
"Ông ta bảo tôi đem phương pháp châm cứu Thanh Minh Cửu Kim dạy lại cho ông ta, sau đó viết một bài luận văn về Thanh Minh Cửu Kim, công bố dưới tên của ông ta.
Bằng cách này, ông ta sẽ nói với bệnh viện, tôi là học trò thân tín của ông ta, để tôi có thể được tuyển trực tiếp, và đảm bảo cho tôi một hộ khẩu ở Thượng Hải, mặt ông ta sao có thể dày như thế kia chứ?".
"Vô sỉ như vậy sao?" Trách không được Lâm Dược ngay cả tiền lương tháng này cũng không cần đã vội vã thôi việc.
"Học trò thân tín, ông ta xứng sao, y thuật của ông ta so với ông nội tôi còn kém xa." Lâm Dược mắng.
"Ông ta sao có thể so với ông nội Lâm chứ."
Gia đình Lâm Dược là gia tộc có truyền thống về Đông y, ông nội Lâm cả đời hành nghề y cứu người, tuy rằng không có danh hiệu chuyên gia nhưng y thuật của ông cũng có tiếng ở địa phương.
"Thanh Minh Cửu Kim là phương pháp châm cứu gia truyền của nhà tôi, sao có thể dễ dàng truyền lại cho người ngoài chứ, muốn lợi dụng tôi, nằm mơ đi." Lâm Dược nói.
"Đừng tức giận nữa." Nhạc Minh Uyên thấy Lâm Dược càng nói càng kích động, bèn rót một ly trà thảo mộc đưa qua, "Cũng đã thôi việc rồi, sau này không gặp cũng không gặp lại nữa."
"Không phải nói ăn mừng sao? Sao cậu lại nhắc đến gã Lưu Đức Mãn phiền phức đó." Lâm Dược oán trách nói.
"Dạ dạ, tất cả là tại tôi không tốt, tôi không đúng." Nhạc Minh Uyên vô cùng thức thời ôm hết