Buổi sáng thứ bảy, Nhạc Minh Uyên mang theo một đống đồ ăn sáng, vẻ mặt như ánh mặt trời sáng chói xuất hiện trước cửa nhà Tiêu Đông.
"Nói đi." Tiêu Đông uống ngụm sữa đậu nành hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Tiêu Đông trong lòng cũng tò mò không thôi, tối hôm qua tiểu tử này bỗng nhiên gọi điện thoại tới muốn hẹn hắn đi uống rượu, nó vừa nghe hắn nói không rảnh thì sáng hôm sau trực tiếp dẫn quân đánh giết tới tận cửa.
"Muốn hỏi thăm anh họ vài việc ấy mà." Nhạc Minh Uyên cười ha hả.
"Có chuyện mau nói, có rắm thì thả luôn đi." Tiêu Đông trừng mắt liếc Nhạc Minh Uyên, "Một lát nữa anh còn phải đi Hàng Châu nữa."
"Vậy em hỏi luôn đây, anh và quản lí Ngôn Luật Kỷ của công ty anh có quen thân không?" Nhạc Minh Uyên hỏi thẳng.
"Lão Ngôn á? Cậu ta là bạn từ thời cao trung của anh, em hỏi cậu ta làm gì?" Tiêu Đông khó hiểu hỏi.
"Vậy...!Vậy anh ta còn độc thân không?" Nhạc Minh Uyên hỏi tiếp.
"Cậu ấy.....Khụ...!khoan, chú mày....???!" Tiêu Đông bị doạ làm sữa đậu nành trong tay đều đổ xuống sàn, "Mợ nói chú mày cả ngày đều tìm bạn gái nhưng không chịu dẫn ai về nhà, hoá ra chú mày lại......"
"Anh đoán bậy cái gì vậy??" Nhạc Minh Uyên trợn mắt đánh gãy suy nghĩ đang miên man trôi về nơi xa của ông anh họ, đi thẳng vào vấn đề nói, "Là như thế này, em có một người bạn, chấm người bạn học kia của anh, nên nhờ em hỏi thăm về tình huống của anh ta một chút."
"Có người chấm Lão Ngôn?" Tiêu Đông nhìn em họ hắn, ngẫm nghĩ một lát, có chút không thể tin được suy đoán, "Là bạn của chú mày, không phải là bác sĩ Lâm chứ hả?"
"Vâng." Nhạc Minh Uyên gật gật đầu.
"Thật sự là bác sĩ Lâm?" Tiêu Đông mở to hai mắt nhìn.
"Đúng vậy, anh, thế nào, có thể tiết lộ chút không?"
"Có thể, có thể chứ!" Tiêu Đông kích động đập bàn, "Muốn hỏi cái gì, chú mày cứ hỏi."
Vì thế trong một cuộc đại tác chiến tình trạng cá nhân của bạn học Ngôn Luật Kỷ đã bị thám thính không sót một thứ gì, dưới sự phối hợp toàn lực của quân địch và quân ta đã thu được thành quả vô cùng viên mãn.
- -
Lâm Dược một bên ở phòng khách phân loại gói dược phòng muỗi, một bên nghe Nhạc Minh Uyên báo cáo tin tức thám thính được.
"Theo như anh họ tôi nói, Ngôn tổng này có gia thế trong sạch, cha mẹ đều là thành phần tử tri thức cao.
Năng lực không tầm thường, cậu xem anh ta từ lúc tốt nghiệp đến bây giờ mới có mấy năm đã ngồi ở vị trí tổng giám đốc bộ phận R&D của Đằng Phong thì hiểu." Nhạc Minh Uyên giới thiệu tiếp, "Còn có, đa tài đa nghệ, nghe nói có thể chơi hai loại nhạc cụ là dương cầm và đàn ghita."
"Biết chơi đàn dương cầm á? Đúng là không thể nhìn ra đó." Lâm Dược ngạc nhiên nói.
"Quan trọng nhất là, anh ta còn độc thân!" Nhạc Minh Uyên nói trọng điểm.
Lâm Dược buông dược liệu trong tay quay đầu lại hưng phấn nói, "Vậy tôi có thể động thủ rồi phải không?"
"Không phải cậu nói muốn quan sát thêm một thời gian à?" Nhạc Minh Uyên ghét bỏ nói, ngày hôm qua nói muốn quan sát thêm, hôm nay đã đòi động thủ, tiết tháo đâu hết rồi?!.
"Cậu phí lời quá." Lâm Dược ngượng ngùng phản bác.
"Tôi còn chưa nói xong đâu." Nhạc Minh Uyên tiếp tục nói, "Ngôn tổng này lúc trước từng có một người bạn gái, là thanh mai trúc mã, nghe nói tình cảm lúc trước vô cùng tốt."
"Thì sao? Chẳng phải bây giờ đã chia tay rồi sao, tôi mới không thèm care đâu." Lâm Dược tỏ vẻ không sao cả nói, "Hiện nay ai mà không có mấy người tiền nhiệm chứ."
"Vậy cậu có mấy người?" Nhạc Minh Uyên hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt Lâm Dược đảo đảo né tránh, âm thanh không tự giác cao hơn, "Tôi nói cho cậu để làm gì chứ."
"Trong lòng có quỷ nên lớn tiếng đấy à, á à nhìn cậu như vậy là biết cậu không có người tiền nhiệm rồi." Nhạc Minh Uyên cười khinh khỉnh.
"Nói bậy, khi học tiểu học vào năm lớp ba tôi đã nhận được thư tình rồi đó."
"Úi sồi ôi, lớp ba cơ đấy! Tình sử huy hoàng quá cơ!."
"Hừ, đó là do ánh mắt của chị đây cao, thà thiếu chứ không vơ đại cả bó."
"Ờ, ờ, ờ, là ánh mắt của cậu cao chứ không phải không ai thèm."
"Nhạc Minh Uyên, có phải chú em sống yên bình quá nên ngứa đòn phải không?" Lâm Dược tức điên lên, nhào qua lấy cái gối ôm phi về phía Nhạc Minh Uyên.
Nhạc Minh Uyên báo cáo xong tin tức tình báo liền vội vàng chạy đi hẹn hò.
Lâm Dược thì lòng tràn đầy nhiệt huyết ở nhà hoàn thành 300 gói dược chống muỗi.
Sau đó cô lôi điện thoại ra, click vào ID Nghiêm Dĩ Luật Kỷ trong Taobao nhắn,
"Gói dược chống muỗi đã hoàn thành, chiều nay tôi sẽ gửi cho bạn."
"Cảm ơn." Không ngờ là đối phương đang online.
"Có thể mạo muội hỏi bạn một vấn đề không?" Có lẽ bởi vì đối phương có ID tương tự như tên của Ngôn Luật Kỷ, Gói Thuốc bị ma xui quỷ khiến đột nhiên muốn hỏi đối phương một vài việc.
"Bạn cứ hỏi đi."
"Là thế này, gần đây tôi có thích một nam sinh, bạn thấy nếu tôi là một cô gái lại chủ động theo đuổi nam sinh, như thế có phải quá mất mặt hay không?" Gói Thuốc thấp thỏm hỏi.
"Dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình là chuyện tốt, huống chi chủ tiệm là cô lại đáng yêu như vậy, được cô thích người đó nhất định vô cùng may mắn, cố lên!"
"Nếu bạn đã nói như thế thì tôi an tâm rồi, một lát nữa tôi tặng bạn thêm một gói dược coi như là quà cảm ơn nhé, lễ khinh tình ý trọng*!"
(礼轻情意重 món quà nhỏ, nhẹ nhàng nhưng đầy ý cảm ơn.)
"Chúc bạn thành công!"
Ngôn Luật Kỷ buông điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng, bỗng nhiên có chút hâm mộ những thanh niên, thiếu nữ có dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Leng keng...!
Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc cầm lấy điện thoại một lần nữa, phát hiện là Tiêu Đông phát một tin nhắn Wechat cho hắn.
"Dạo bước ở Tây Hồ, bỗng nhiên có linh cảm, Lão Ngôn, hoa đào đang nở đầy trên đầu cậu!"
"Đồ điên." Ngôn Luật Kỷ quăng trả hai chữ đầy lạnh lẽo.
Tiêu Đông đang đứng ở trên cầu, nhìn thấy anh bạn thân thiết của mình quăng hai chữ tuyệt tình đó, tức giận nghiến răng