"Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến.....!Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay..."
Nghe được âm thanh của tiếp viên hàng không, Ngôn Luật Kỷ liếc nhìn sang người bên cạnh, một hai muốn cùng hắn đổi vị trí để xem mây, kết quả là cô nàng này lại ngủ thẳng cẳng một đường.
Vấn đề là đến bây giờ cô vẫn chưa tỉnh ngủ!
"Vì sự an toàn và thoải mái của quý khách, chúng tôi yêu cầu quý khách vẫn ngồi trên ghế gắn chặt đai an toàn cho đến khi...." Tiếp viên hàng không tiếp tục thông báo.
Ngôn Luật Kỷ duỗi tay vỗ vỗ người nào đó đang ngủ say, Lâm Dược hừ hừ hai tiếng sau đó tiếp tục xoay người - ngủ tiếp!
Cô là heo đấy à?? Ngủ lâu như vậy mà vẫn chưa chịu tỉnh???
"Tiên sinh, máy bay sắp hạ cánh rồi, làm phiền anh đánh thức bạn gái của mình tỉnh đi ạ." Tiếp viên hàng không đi đến nhắc nhở.
"Tôi biết rồi." Ngôn Luật Kỷ bối rối tiếp lời, sau đó ảo não cào cào mái tóc của mình, hắn đứng dậy rời ghế sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Dược bắt đầu gọi người, "Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm, thức dậy đi."
"Ưm..." Lâm Dược mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Ngôn tổng trước mắt thì kinh ngạc chớp chớp mắt.
"Máy bay sắp hạ cánh rồi, nên thắt chặt đai an toàn." Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược dường như đã tỉnh, hắn nói xong những lời cần nói, liền quay trở lại vị trí của mình thắt chặt đai an toàn.
Hoá ra không phải mơ!
Lâm Dược ngồi dậy, bởi vì động tác quá đột ngột, tấm thảm trên người lại rơi xuống mặt đất.
Lâm Dược hoảng loạn cuối người nhặt lên, sau đó luống cuống ôm lấy tấm thảm vào ngực.
"Thưa cô, mời cô quay về chỗ ngồi." Tiếp viên hàng không thấy Lâm Dược ngơ ngác đứng đó vội vàng nhắc nhở.
"Ơ, a, vâng." Lâm Dược bây giờ có chút ngốc, cô ngốc ngốc ôm thảm ngồi thẳng lưng trên ghế.
"Đai an toàn." Ngôn Luật Kỷ nhịn không được nhắc nhở.
"Cái gì cơ?" Vẻ mặt Lâm Dược mê mang, trên khoé miệng còn có nước miếng.
Không thể không nói, Ngôn Luật Kỷ thật sự hâm mộ cái con người này cực kỳ.
Lần nữa bất đắc dĩ tháo đai an toàn của mình ra, Ngôn Luật Kỷ nghiêng người về phía cô bắt lấy đai an toàn, răng rắc một tiếng giúp Lâm Dược cài chặt đai an toàn.
"Cảm ơn." Tuy cô vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn duy trì được phép lịch sự cơ bản nhất.
Ngôn Luật Kỷ không nói chuyện, hắn xoay người ngồi ngay ngắn trên ghế lần nữa, cài chắc đai an toàn của mình, sau đó rút một tờ khăn giấy đưa cho Lâm Dược, nói "Lau nước miếng đi kìa."
Hai giây sau Lâm Dược mới phản ứng được, cô nhỏ giọng a một tiếng, sau đó vùi mặt vào trong thảm, liều mạng cọ cọ, trong chốc lát vẫn không chịu ngẩng đầu.
Ngôn Luật Kỷ thấy cô biến thành đà điểu bỗng nhiên cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, khoé miệng bất giác cong lên, trong mắt đầy ý cười.
Lúc máy bay hạ cánh đã ổn định, Ngôn Luật Kỷ kéo hai cái vali đi ra ngoài.
Lâm Dược có chút ngượng ngùng nói, "Để em tự lấy cái vali của em cũng được."
"Bên trong có thuốc và niêu đất, tôi sợ cô không đủ tỉnh táo lại làm vỡ chúng mất." Ngôn Luật Kỷ cười cười trêu ghẹo.
"Đả phá sa oa vấn đáo để*!!! Hì hì..."
(打破砂锅问到底- Đập vỡ nồi đất hỏi tới cùng.
Đây là một câu tục ngữ nhằm chỉ thái độ kiên quyết truy tìm ý nghĩa hoặc căn nguyên của một vấn đề đến tột cùng, không khoan nhượng, không bằng lòng với những giải thích hời hợt, nông cạn.
Hiểu theo nghĩa rộng, tục ngữ này cũng được dùng để phê phán thái độ cố chấp cứ khăng khăng muốn biết một điều gì đó.
Chị đang chơi tục ngữ đáp lời anh thôi.)
Ngôn Luật Kỷ trợn mắt, cô ngốc này quả nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ mà.
Hắn không để ý đến Lâm Dược, kéo vali đi đến cửa, Lâm Dược đành phải ôm túi xách của mình nhắm mắt theo đuôi.
Sau khi tập hợp với mọi người trong bộ, Ngôn Luật Kỷ bình tĩnh buông tay đang kéo chiếc vali màu trắng ra, dịch sang bên cạnh hai bước.
Quả nhiên, những tên nhóc trong đoàn bắt đầu chen nhau xông lên giúp cô kéo chiếc vali đó.
Khách sạn mà họ đặt trước đã sớm đưa xe buýt đến đây đón người, mọi người thuận lợi lên xe đi đến khách sạn.
Sau khi đến sảnh khách sạn, trợ lý Trương đi tới quầy lễ tân nhận phòng, sau đó hắn cầm thẻ phòng đưa cho BOSS nhà mình "BOSS, thẻ phòng của anh."
"Ừ, tôi lên trước đây." Ngôn Luật Kỷ nhận lấy thẻ phòng xách theo vali đi đến thang máy.
Sau đó trợ lý Trương tiếp tục phân phát thẻ phòng còn dư, cho đến tấm thẻ phòng cuối cùng, trợ lý Trương bí mật đưa nó cho Lâm Dược, nói "Chúng tôi chỉ được ở những phòng tiêu chuẩn thôi đấy, chỉ có cô và BOSS ở phòng lớn*, cô phòng 1201, BOSS phòng 1202."
(*大床房: Hotel room with one double (or queen or king) bed.
Dịch là phòng lớn trước rồi giải thích sau cho mọi người hiểu.
Queen room (Phòng có giường cỡ Queen - Kích thước giường trung bình): Có thể dành cho một hoặc hai người.
King room (Phòng có giường cỡ King - Kích thước giường lớn): Có thể dành cho một hoặc hai người.)
Đôi mắt Lâm Dược sáng ngời.
"Bọn tôi ở phân tán ở lầu 7 và lầu 8, chỉ có cô và anh ấy ở lầu 12." Trợ lý Trương nhướng mày nói, "Nắm chắc cơ hội nhá."
"Trương ca, đại ơn đại đức......" Lâm Dược kích động nắm chặt thẻ phòng trong tay.
"Sau khi về cho tôi một ít trà thảo mộc hạ huyết áp là được, mẹ tôi nói dùng nó hiệu quả tốt lắm." Trợ lý Trương hớn hở nói.
"Trà thảo mộc của dì sau này tôi sẽ bao!" Lâm Dược hào phóng nói.
Mọi người mệt mỏi sau cả ngày ngồi máy bay, nên bắt đầu sôi nổi kéo hành lí về phòng để nghỉ ngơi.
Lâm Dược kéo vali đứng trước cửa phòng 1201, sau lại nghiêng người nhìn về phía phòng 1202, cũng không biết có phải vì đang ở trong môi trường đặc biệt hay không, chỉ cần Lâm Dược nghĩ đến việc ở cùng một khách sạn với Ngôn tổng thì nhịn không được liên tưởng đến những chuyện không thích hợp với trẻ em.
Bản thân chỉ cách Ngôn tổng một cái hành lang, Lâm Dược tưởng tượng mình ặc áo ngủ gợi cảm đi gõ cửa phòng đối diện, sau đó Ngôn tổng bị cô quyến rũ....!
Ai nha, thật là thẹn thùng!
"Hihi...." Lâm Dược nhịn không được cười ngây ngô.
Cạch.
"Cô cười ngốc cái gì vậy?" Ngôn Luật Kỷ vừa mở cửa đã nhìn thấy người nào đó đứng tại chỗ người haha trông thật ngu ngốc bèn nhíu mày.
"À, em...Em ở phòng này." Lâm Dược cuống quít giải thích, "Lần đầu tiên em được ở khách sạn 5 sao, nên nhịn không được cười một chút."
Ngôn Luật Kỷ cảm thấy như mấy cái vạch đen chảy dài trên đầu của các nhân vật trong anime được thực thể hoá trên chính bản thân hắn vậy, hắn thở dài không thèm nói lời nào, xoay người khoá cửa sau đó rời đi.
"Anh đi đâu vậy?" Lâm Dược nôn nóng hỏi.
"Đi ra ngoài mua một ít đồ lặt vặt." Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc nói, "Có chuyện gì sao?"
"Khụ...8 giờ tối nay anh nhớ đến chỗ em để uống thuốc đấy." Lâm Dược nhắc nhở.
"Tôi nhớ rồi." Ngôn Luật Kỷ gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Lâm Dược che trái tim đang nhảy nhót điên cuồng trong ngực, cô hít sâu một hơi, sau đó mới cầm thẻ phòng đi mở cửa phòng.
Cô tuỳ ý đặt hành lí trong phòng, Lâm Dược đẩy cửa sổ sát đất đi ra ban công.
Ngắm nhìn ánh nắng hoàng hôn trãi dài trên biển lớn, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, Lâm Dược cảm thấy như cả trái tim được nạp đầy năng lượng, cô dùng tay làm loa, sau đó hét thật lớn về phía biển lớn, "Ngôn Luật Kỷ, em nhất định sẽ ôm được anh về nhà!"
"Người đẹp à, chúc cô thành công." Một giọng nam cởi mở bỗng nhiên vang lên từ phía dưới.
Lâm Dược sửng sốt, cô cuối đầu nhìn xuống phía dưới, phát hiện phía dưới ban công ở bên trái có một đôi tình nhân mặc đồ đôi là áo sơ mi bông, mặt đầy ý cười đang nhìn cô.
"Thật ngại quá, chúng tôi không cố ý nghe lén đâu." Cô gái hướng về phía Lâm Dược xin lỗi, trừng mắt nhìn tên bạn trai nhà mình nói, "Anh đừng làm ồn nữa.".
"Người đẹp, cô xinh đẹp như vậy, theo đuổi cái gì mà theo đuổi, trực tiếp đẩy ngã gã đàn ông kia lên giường là được rồi." Chàng trai tiếp tục ồn ào.
"Anh đừng nói bừa!" Cô gái một bên ngăn cản bạn trai mình, một bên tiếp tục xin lỗi Lâm Dược, "Bạn trai tôi lớn lên ở nước ngoài từ khi còn nhỏ, cho nên anh ấy tương đối cởi mở, cô đừng để bụng nhé."
"e on baby!"* Chàng trai bị bạn gái của mình túm miệng kéo vào phòng, lúc đi còn không quên làm tư thế cổ vũ cho Lâm Dược.
Lâm Dược xấu hổ hận không thể từ lầu 12 nhảy tọt vào trong biển lớn cho xong....!
- --------
Lâm Dược thay một bộ quần áo thoải mái, cô mở cái vali màu trắng, lấy niêu đất và thuốc đã chuẩn bị ra, ôm đồ vào lòng xuống lầu tìm nhân viên khách sạn để mượn phòng bếp.
Rửa sạch thuốc, sau đó thêm nước, lúc đầu sắc thuốc thì dùng lửa lớn sau đó thì nhỏ lửa lại, chờ đến khi thuốc sắc ra hết cốt thì có thể chắt lấy phần nước thuốc còn lại là xong.
Lâm Dược dự định ăn cơm tối trước, sau đó sẽ trở lại lấy thuốc, hẳn là sẽ vừa đủ thời gian.
Toàn bộ chi phí ăn uống của mọi người ở khách sạn đều được ghi vào sổ kế toán, sau khi trở về công ty sẽ kết toán tất cả.
Hơn nữa việc gọi món ăn ở khách sạn không có giới hạn, ngoại trừ việc gọi đồ uống ở bên ngoài.
Hành vi sặc mùi đại gia như thế, làm cho Lâm Dược càng ngày càng hiểu rõ về nguồn tài lực dồi dào của bộ R&D!
Lâm Dược ăn một bữa cơm vô cùng mỹ mãn, cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã là 7 giờ tối, cô bỏ lại món ngọt đang ăn dang dở, chạy vội về phòng của mình.
Lúc về đến phòng trước tiên là tắm, tắm xong cô bọc áo choàng tắm chạy ra phòng khách gọi cho nhân viên khách sạn, nhờ người phục vụ đi đến phòng bếp mang niêu đất lên giúp cô.
Năm phút sau, cũng là lúc 7 giờ 50 phút, phục vụ mang niêu đất còn nóng đến.
"Cảm ơn." Lâm Dược mỉm cười cảm ơn, sau đó đặt niêu đất lên bàn, lại lấy ra một cái chén sứ nhỏ màu trắng, phía trên lót