"Anh chờ một chút, tôi xuống ngay đây." Lâm Dược vừa nói điện thoại vừa xách túi giấy chạy xuống lầu.
Đêm qua, bỗng nhiên đại gia Vân Khai Vụ Tán liên hệ với cô sau một thời gian dài mất liên lạc, tỏ vẻ muốn mua thêm hai bình rượu thuốc trị phong thấp.
Lại bởi vì hôm nay anh ta có việc ở gần công ty cô, cho nên Lâm Dược mới bảo anh ta chờ cô trước cửa công ty.
Cuộc gọi lúc nãy là của anh ta gọi đến.
Lúc Lâm Dược đến cửa công ty, liền nhìn thấy Tôn Vân Khởi đang mặc bộ vest đen nhàn nhã dựa lên chiếc xe hơi đắc tiền muốn chết của anh ta.
"Nhìn anh cách ăn mặc này của anh, ai có thể nghĩ là anh đến đây mua rượu thuốc 300 tệ chứ?" Lâm Dược quơ quơ túi giấy trước mặt Tôn Vân Khởi.
"Đỡ phải tốn 12 tệ tiền ship." Tôn Vân Khởi cười cười nhận lấy túi giấy từ ta Lâm Dược.
"Phải ha!" Lâm Dược như được giác ngộ cảm thán.
"Xem ra, bản lĩnh tính toán tỉ mỉ của tôi không tệ." Tôn Vân Khởi khoe khoang nói.
"Đâu chỉ có vậy, biệt thự 500 mét vuông mà chỉ mua ba gói dược phòng muỗi thôi." Lâm Dược vươn ba ngón tay khoa trương nói.
"Này này, cái đó tôi không nhận, rõ ràng là chủ tiệm giới hạn số lượng mua mà." Ton Vân Khỏi cười haha nói, "Hơn nữa chủ tiệm còn khinh bỉ tôi nữa."
"Tôi nào có?" Lâm Dược đảo mắt không thừa nhận.
"Khẳng định trong lòng cô nói tôi làm màu, ba hoa!" Tôn Vân Khỏi chắc chắn nói.
"Dù sao thì tôi cũng không thừa nhận." Lâm Dược bày bộ dáng tôi không thừa nhận anh làm gì được tôi.
Tôn Vân Khởi cũng không tranh luận về vấn đề này với Lâm Dược nữa, anh ta cười cười xoay người mở cửa ghế phụ, cất rượu vào trong xe, đồng thời lấy ra một túi quà màu đen.
Lâm Dược tò mò nhìn túi quà màu đen trong tay Tôn Vân Khởi, trực giác nói cho cô biết thứ này hẳn là tặng cho cô.
Quả nhiên, Tôn Vân Khởi càm túi quà nói, "Bà nội tôi nói từ khi dùng rượu thuốc của cô, buổi tối bà ngủ ngon hơn nhiều, cho nên muốn tôi mang một món quà đến cảm ơn cô.
Đây là món quà nhỏ tôi mua lúc đi công tác ở Italia, hy vọng cô có thể nhận lấy."
"Sao được chứ?" Lâm Dược xua tay lui xuống hai bước đến cạnh đuôi xe, "Rượu thuốc đó vốn dĩ là tôi bán cho anh, hiệu quả tốt là điều đương nhiên, sao có thể vừa nhận quà này của anh lại vừa lấy thêm tiền được."
"Nhưng mà......!Cẩn thận!" Tôn Vân Khởi đang định nói chuyện, bỗng nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đỏ đang lao về phía này, tuy tốc độ không tính là nhanh nhưng mắt thấy chắc chắn sẽ tông trúng Lâm Dược, Tôn Vân Khởi vươn tay kéo mạnh Lâm Dược xoay một vòng, bảo vệ cô bên trong.
Lâm Dược sửng sốt, lúc định thần lại, Tôn Vân Khởi đã buông cô ra lo lắng hỏi, "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao." Lâm Dược vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn về phía đuôi xe một xem xét.
Lúc này chủ nhân của chiếc xe hơi màu đỏ mới ý thức được việc mình đã làm người khác hoảng sợ, vội mở cửa xe đi đến xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi hai người, tôi mới từ nước ngoài về, đối với làn đường trong nước vẫn chưa quen lắm, lúc nãy dừng xe không khống chế được, khiến hai người hoảng sợ rồi, không sao chứ?" Hoa Vũ vội vàng xin lỗi.
"Không sao, không sao." Lâm Dược thấy đối phương là một gái xinh đẹp dịu dàng, lại thành thật xin lỗi mình như vậy, cô vội vàng nói bản thân không sao.
"Nếu lái xe vẫn chưa quen, thì lái chậm lại một chút." Tôn Vân Khởi đứng một bên nhắc nhở.
"Tôi biết, ngại quá." Hoa Vũ xấu hổ nói.
"Ai nha, không sao mà, hơn nữa cô cũng không có đâm đến chỗ tôi, cô xem khoảng cách giữa hai xe nè, ờ......!Ít nhất cũng cách nhau cỡ 10cm lận....." Lâm Dược nhìn hai chiếc xe sắp tình thương mến thương ước lượng khoảng cách nói.
"Phì........." Tôn Vẫn Khởi nhịn không được bật cười.
"Sau này tôi sẽ chú ý." Hoa Vũ xấu hổ cười cười.
Lâm Dược chớp chớp mắt, thấy Tôn Vân Khởi đang nghẹn vì cười, còn cô gái mình an ủi lại cười vô cùng xấu hổ, lúc này cô mới phản ứng lại, câu an ủi bản thân vừa nói kia giống hệt như đang trào phúng người ta vậy.
"Nếu hai vị đã không sao, vậy tôi xin đi trước." Hoa Vũ cười gượng nói.
"Không sao, không sao." Lâm Dược vội vàng nói.
Hoa Vũ gật đầu với hai người, sau đó xoay người đi về phía cửa lớn Đằng Phong.
"Lúc nãy....!Có phải tôi đã nói sai gì rồi không?" Lâm Dược nhìn về phía Tôn Vân Khởi đang cười hỏi.
"Không có đâu." Tôn Vân Khởi liếc mắt xem xét khoảng cách giữa hai xe, nghiêm túc gật đầu, "Đúng thật là 10cm."
"Qủa nhiên tôi nói sai rồi." Lâm Dược ảo não.
Tôn Vân Khơi thấy phản ứng của Lâm Dược vô cùng thú vị, hắn nhớ đến món quà trong tay, lần nữa đưa đến trước mặt Lâm Dược muốn cô nhận lấy.
Chẳng qua anh ta còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Dược đã sốt ruột nói, "Không nói chuyện cùng anh nữa, tôi trễ giờ làm việc rồi, anh nhanh nhanh đưa tiền cho tôi là được."
"Tôi không mang theo tiền." Tôn Vân Khởi thản nhiên nói.
"Anh đi mua đồ mà không mang theo tiền?" Lâm Dược không thể tin được hỏi.
"Tôi thường quẹt thẻ."
Lâm Dược nhìn đối phương một thân toát ra mùi tiền, xác suất ra ngoài quẹt thẻ quả thực lớn hơn dùng tiền mặt "Quên đi, quên đi, chuyển qua Alipay cho tôi."
"Tôi dùng cái này tra tiền cho cô." Tôn Vân Khởi nâng túi quà lên nói, "Tôi mua nó với giá 60 đô ở Italia, nếu cô không nhận quà của tôi, thì dùng nó để gán nợ vậy."
"Hừ..." Lâm Dược do dự một chút, suy nghĩ một chút rồi nói "Xem như lấy món quà này trao đổi với anh vậy.
Lần sau nhớ mang theo tiền đấy."
"Ừ." Tôn Vân Khởi cười cười đưa túi quà trong tay cho Lâm Dược.
"Tôi đi đây, tạm biệt." Lâm Dược vẫy vẫy tay chạy về phía toà cao ốc trước mặt.
Tôn Vân Khởi nhìn Lâm Dược đi vào cửa lớn Đằng Phong, lúc này mới xoay người lên xe rời đi.
- -------
Tầng 12, bộ R&D.
Trợ lý Trương ở phòng uống nước thuận tiện trò chuyện cùng em gái cổ vũ lập trình viên Phỉ Phỉ, đang nói đến bộ phim điện ảnh mới chiếu gần đây, hắn muốn mượn cơ hội mời Phỉ Phỉ đi xem phim, bỗng nhiên trợ lý Trương thấy một bóng dáng yểu điệu đứng bên ngoài cửa phòng làm việc của BOSS nhà mình.
"Ủa? Ai nhìn quen vậy cà?" Trợ lý Trương nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát, sau đó thì suýt chút nữa đã ném thẳng ly cà phê vừa uống xong một nửa trong tay, "*** mẹ, bạn gái cũ của BOSS!!!"
"Bạn