Hôm nay là thứ hai, khi Lâm Dược vừa bước ra khỏi chung cư đã bắt gặp gương mặt mệt mỏi của Ngôn Luật Kỷ.
Sắc mặt kém như vậy, một đêm không ngủ sao? Lâm Dược sửng sốt nhìn hắn không nói gì.
“Chào buổi sáng.” Ngôn Luật Kỷ mỉm cười, “Anh mang bữa sáng cho em đây, có thể ăn trên đường.”
Nhìn bữa sáng trong tay Ngôn Luật Kỷ, đã hơn hai tháng, kể từ khi quay về từ Hải Nam hầu như ngày nào hắn cũng mua bữa sáng cho cô.
“Anh.....! Chờ lâu lắm sao?” Hôm nay Lâm Dược không muốn ngồi xe hắn đi làm, cho nên cô mới rời nhà sớm hơn mọi hôm 30 phút, cô không ngờ là Ngôn Luật Kỷ đã chờ ở đây từ sớm.
“Anh vừa đến không lâu.” Ngôn Luật Kỷ không nói bản thân đã đợi chung cư của cô một đêm, lúc hừng đông vừa ló dạng hắn quay về tắm rửa thay quần áo, sau đó mua bữa sáng mang đến cho cô.
“À.” Lâm Dược mím môi nhìn Ngôn Luật Kỷ nói, “Hôm nay em muốn đi tàu điện ngầm.”
“Lâm Dược.” Thấy Lâm Dược vội vã xoay người rời đi, Ngôn Luật Kỷ cuống quýt gọi cô.
Bước chân Lâm Dược chậm lại nhưng cô không quay lại.
“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Ngôn Luật Kỷ hỏi.
“.....” Lâm Dược mím môi, cô không dám quay đầu nhìn Ngôn Luật Kỷ, vì cô sợ, sợ bản thân khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn sẽ mềm lòng, Hổ Nữu nói không sai, đã làm thì phải làm đến cùng, ít nhất cũng phải biết rõ ràng là hắn rốt cuộc có thích cô hay không.
“Muộn giờ làm rồi.” Lâm Dược nói xong câu đó liền bước đi không dừng lại, cô vững vàng đi đến cổng khu chung cư, dường như sợ bản thân đi chậm một chút sẽ mềm lòng mà quay lại nhìn hắn.
Ngôn Luật Kỷ nhìn bóng dáng Lâm Dược đi càng lúc càng xa, hắn thở dài, tuỳ tiện bỏ bữa sáng vào ghế phụ sau đó ngồi vào xe.
Đêm qua hắn ngồi trong xe suy nghĩ cả đêm, thật ra cho đến bây giờ hắn cũng không hiểu rốt cuộc hắn đã làm gì kích thích đến Lâm Dược, để cô nghĩ rằng hắn không thích cô.
Hắn đem từng câu từng chữ mà hắn và cô nói với nhau từ lúc buổi triển lãm tranh bắt đầu đến bây giờ lăn qua lộn lại trăn trở suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu ra một điều.
Lâm Dược không tin hắn thích cô từ lâu rồi.
Ngôn Luật Kỷ cười khổ, hắn không biết nên chứng minh hắn thích cô như thế nào thì cô mới chịu tin.
“Anh sẽ kết hôn với em sao?” Ngôn Luật Kỷ nhớ đến lời Lâm Dược nói hôm qua, hắn đưa tay lấy chiếc ví từ túi áo khoác ra, sau đó rút thẻ căn cước bên trong sau đó lấy sổ hộ khẩu từ ghế phụ, đặt chúng chung một chỗ.
Nói thật thì, hắn và Lâm Dược chỉ mới kết giao được ba tháng, xác thật là hắn chưa suy xét kỹ đến vấn đề kết hôn, nhưng mà......!Trước mắt Ngôn Luật Kỷ luôn hiện lên ánh mắt thất vọng lại đau lòng của Lâm Dược.
Ngôn Luật Kỷ bất đắc dĩ thở dài, “Ngốc chết đi được, anh thế này còn chưa đủ thích em sao?”
Lúc Lâm Dược đi bộ từ tàu điện ngầm đến công ty, từ xa cô đã nhìn thấy Tôn Vân Khởi đang dựa vào xe của mình nhàn nhã uống cà phê.
“Đại gia.” Lâm Dược lấy túi quà trong túi xách ra, chạy chậm đến trước mặt Tôn Vân Khởi.
Tôn Vân Khởi nhìn túi quà quen thuộc trước mắt, anh ta cười cười thu về, giễu cợt nói, “Không ngờ là cuối cùng cũng không tặng được cho cô, nhân viên cửa hàng còn nói với tôi cái gì mà đây là món quà mà các cô gái không thể từ chối.”
“Anh có thể tìm người khác để tặng.” Lâm Dược nói.
“Nếu bạn trai cô tặng thì cô sẽ nhận nhỉ?” tôn Vân Khởi trêu chọc.
“......” Lâm Dược nhếch môi cười miễn cưỡng.
Tôn Vân Khởi vốn là người thông minh, anh ta nhìn nụ cười miễn cưỡng của Lâm Dược liền biết hai người họ vẫn chưa làm lành, vì vậy hắn cũng không tiếp tục đề tài này, anh ta đưa 300 tệ chuẩn bị trước cho Lâm Dược, “Nếu cô đã không lấy lắc tay của tôi thì nhất định phải thu tiền.”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Dược bật cười.
Tôn Vân Khởi thấy tinh thần của cô vui vẻ hơn lúc nãy liền xoay người lấy ly cà phê nóng đưa cho cô, “Lắc tay cô có thể chê không lấy, nhưng cà phê nhất định phải nhận, nó có giá tận 30 tệ đấy.”
“Phì......” Lâm Dược phì cười nhận lấy ly cà phê, “Cà phê bao nhiêu tiền chẳng lẽ tôi không biết sao.”
Lúc Ngôn Luật Kỷ lái xe đến nhìn thấy chính là một màn này.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đưa cho Lâm Dược một ly cà phê, Lâm Dược thế nhưng lại tươi cười nhận lấy.
Đang chiến tranh lạnh với hắn, nhưng cô lại có thể cùng người đàn ông khác nói cười vui vẻ như vậy?
Ngôn Luật Kỷ chỉ thấy một luồng khí nóng phóng thẳng lên đại não! Hắn dập cửa xe ‘bang’ một tiếng thật lớn, nhanh chóng đi đến kéo Lâm Dược ra sau lưng mình, sau đó trừng mắt nhìn Tôn Vân Khởi mang theo địch ý.
“Là anh?” Ngôn Luật Kỷ nhớ rõ người đàn ông này hình như là bạn trên mạng của Lâm Dược, họ đã gặp nhau ở phòng triển lãm tranh.
“Là tôi.” Tôn Vân Khởi mỉm cười, anh ta cảm thấy gương mặt đầy địch ý của Ngôn Luật Kỷ thật là thú vị.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.” Ngôn Luật Kỷ căng thẳng nắm tay Lâm Dược, mà Lâm Dược lúc này lại không như hắn, cô ngơ ngác nhìn vẻ mặt khẩn trương của Ngôn Luật Kỷ phát ngốc.
Tôn Vân Khởi nhìn Ngôn Luật Kỷ sau đó dời ánh mắt về phía Lâm Dược sau lưng hắn, cười dịu dàng nói, “Tôi biết.”
“Vậy anh đang làm cái vẹo gì đấy?” Ngôn Luật Kỷ cáu kỉnh.
Tôn Vân Khởi cười càng lúc càng dịu dàng hơn, anh nhìn nhìn Lâm Dược thâm tình nói, “Tôi chỉ đang làm những gì tôi muốn, còn kết quả, tôi chấp nhận lựa chọn của Lâm Dược.”
“.......!Đồ vô sỉ!” Mơ ước bạn gái của người khác, cuối cùng thì lý trí của Ngôn tổng dưới ánh mắt khiêu khích của Tôn Vân Khởi (Ngôn Luật Kỷ tự cho là như vậy) bay vèo biến mất cmnl.
Hắn buông tay Lâm Dược, vung một quyền về phía gương mặt đáng ghét kia.
Tôn Vân Khởi chỉ muốn thuận tay giúp đỡ bọn họ một chút mà thôi, anh ta không nghĩ tới sẽ được ăn đấm liền vội vã đưa tay chặn nắm đấm của Ngôn Luật Kỷ.
Lâm Dược đứng một bên cuối cùng cũng có phản ứng, cô chạy đến giữa hai người bọn họ muốn tách bọn họ ra, quát Ngôn Luật Kỷ “Anh làm gì đấy?”
“Em giúp hắn?” Hai ngày nay Lâm Dược đều lạnh nhạt với hắn, lúc này cô lại đứng về phía người đàn ông khác làm trái tim của Ngôn Luật Kỷ lạnh buốt.
“Em.......” Lâm Dược cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến mức này, nhưng đây là lần đầu tiên Ngôn Luật Kỷ uống dấm vì cô! Cho nên Lâm Dược bỗng nhiên không muốn giải thích với hắn.
Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược, sau đó lại nhìn Tôn Vân Khởi, cuối cùng hắn giật lấy ly cà phê đáng chết mà gã đàn ông cho cô từ tay Lâm Dược, Hắn kéo Lâm Dược đến chỗ thùng rác, hung tợn ném ly cà phê vào thùng rác! Sau đó lại kéo Lâm Dược đến chỗ xe hắn đỗ, mở cửa xe dứt khoát nhét Lâm Dược vào trong.
Làm xong hết thảy mọi việc, Ngôn Luật Kỷ quay đầu khiêu khích nhìn Tôn Vân Khởi, mà Tôn Vân Khởi lại giơ ly cà phê hướng về phía Ngôn Luật Kỷ, sau đó mỉm cười dịu dàng uống một ngụm.
Ngôn Luật Kỷ sửng sốt.
- -------
Lâm Dược nhìn của công ty càng ngày càng xa, nhịn không được nhắc nhở hắn, “Anh muốn mang em đi đâu? Muộn giờ làm